“Tần huynh, Nguyệt cô nương!”
Lưu Phương Nhi nhìn hai người, cười nói: “Hai vị đừng nên ở lại đây, nguy hiểm lắm. Nếu như hai vị không ngại có thể đi cùng chúng ta đến Lưu Diễm các”.
“Đúng vậy, trong thời gian này, toàn bộ đại lục Thiên Long đều không quá an toàn đâu”.
“Ồ? Vì sao vậy?”
Tần Ninh nghi ngờ hỏi.
“Cấm địa Thiên Vị bạo động, nghe nói là có rất nhiều trân bảo hiếm thế, lục đại tông môn chuẩn bị tiến vào cấm địa Thiên Vị”.
“Không chỉ là lục đại tông môn, nghe nói người đến từ lục địa khác cũng xuất hiện”.
“Dù sao thì cũng rất nguy hiểm”.
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ninh trầm xuống.
Cấm địa Thiên Vị bạo động!
Sao mà đúng lúc vậy chứ!
“Được!”
Cuối cùng, Tần Ninh gật đầu.
Lưu Phương Nhi và Lưu Tường nhìn vui vẻ hơn nhiều.
Tần Ninh cũng biết, bọn họ không vui vì mình mà vui vì Cốc Tân Nguyệt.
Có một người đẹp đi cùng như vậy, đến con heo cũng thấy vui nữa là.
Tần Ninh không nhiều lời, cưỡi Thanh Ngưu đi theo đội ngũ.
Ven đường, Lưu Phương Nhi và Lưu Tường cũng gặp không ít đệ tử Lưu Diễm các, báo cáo tình huống cho nhau, cuối cùng đội ngũ dần mở rộng đến mười mấy người.
Cốc Tân Nguyệt lúc này nhìn Tần Ninh, hỏi: “Ngươi còn chưa nói là ngươi đến đại lục Thiên Long làm gì?”
“Tìm người!”
Tần Ninh bổ sung: “Đến cấm địa Thiên Vị tìm người”.
Cốc Tân Nguyệt sửng sốt.
“Cấm địa Thiên Vị nổi tiếng là hung hiểm, ngươi tuy không yếu, nhưng chưa chắc vào trong đó đã sống được”.
“Ta sẽ chết sao?”
Tần Ninh cạn lời: “Cô quá coi thường truyền nhân của Cửu U Đại Đế rồi đó!”
“Bớt giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta đi, ngươi cũng không phải truyền nhân của Cửu U Đại Đế”.
Cốc Tân Nguyệt hừ mũi, không nói nhiều.
Đội ngũ đi không nhanh không chậm, tiến về phía trước.
Tần Ninh lại cảm thấy bất an.
Hắn vừa mới đến đại lục Thiên Long thì cấm địa Thiên Vị đã xuất hiện sự không lành, vậy quá trùng hợp đi.
Hắn có thể cảm nhận được, luôn có người muốn đi nhanh hơn hắn một bước, làm điều gì đó.