Nhìn thấy ánh kiếm kia chạy như bay tới, Cốc Tân Nguyệt lúc này bước ra.
Tần Ninh cũng đưa tay ngăn lại.
“Nếu lão ta không lấy kiếm này ra, ta cũng định để cô giết lão ta đó”.
“Nhưng lão ta lại lấy nó ra, vậy hãy để cho kiếm này giết lão ta đi!”
Tần Ninh nói xong thì bước ra.
Bàn tay nhẹ nhàng lộ ra.
Tay hắn làm thành tư thế cầm kiếm, nhìn cực kỳ lạ lùng.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Cái tên này đang làm gì?
Tự tìm đường chết à?
Tần Ninh có hành động quá mức cổ quái.
Thần Chiến Thương lúc này cũng không hiểu.
Một kiếm này, cảnh giới Thiên Vị trung kỳ chắc chắn phải chết tại chỗ.
Tần Ninh dù có mạnh mẽ đến mấy thì cũng không thể ngăn cản.
Nếu không phải nhìn thấy Cốc Tân Nguyệt bên người Tần Ninh, lão ta sẽ không triệu hồi ra kiếm Đoạn Không làm gì.
Nhưng lão ta lại không cảm nhận được khí tức gì của Cốc Tân Nguyệt.
Cô gái như vậy mới đáng sợ.
Cho nên, để ngăn ngừa chuyện không may xảy ra.
Lão ta liền gọi kiếm Đoạn Không ra.
Có ai ngờ rằng Tần Ninh lại dùng tay không đón kiếm.
Nguyệt Thư Như cũng không rõ vì sao.
Hai người không hiểu.
Hơn vạn người bên dưới càng không hiểu.
Quá kỳ quái!
Tần Ninh đến cùng đang làm cái gì?
Chỉ là.
Sau một khắc.
Mọi người liền hiểu ra Tần Ninh đang làm cái gì.
Kiếm Đoạn Không mang theo tư thế sát phạt không thể địch nổi lao ra.
Nhưng trong nháy mắt, khi tới gần Tần Ninh thì kiếm Đoạn Không đã dừng lại.
Mũi kiếm chỉ còn cách Tần Ninh một chút xíu.
Chỉ cần nhẹ nhàng hành động là có thể chém đứt cánh tay của Tần Ninh.
Thế nhưng lúc này, bất kể Thần Chiến Thương điều khiển cho nó chém thế nào đi nữa.
Kiếm Đoạn Không vẫn không chút di động.
Cảnh tượng lúc này yên lặng như tờ.
Mọi người cứ nhìn trân trân.
Tần Ninh lúc này đưa ngón tay ra chỉ vào mũi kiếm.