Huyết Ngạn Phong có vẻ vô cùng kích động.
Ba vị Thánh Đế mất mạng.
Điều này là đả kích rất lớn đối với Huyết tông.
"Huyết Ngạn Phong... Ngươi nói là phải chịu trách nhiệm đấy".
Lý Huyền Đạo nói thẳng: "Tên chó chết Huyết Hồng kia ngấp nghé nơi mà sư tôn ta tìm được, muốn ra tay giết người trả thù, cướp đoạt bảo vật, thế nhưng sư tôn ta cũng không giết ông ta mà đã cho ông ta chạy mất!"
"Bây giờ ngươi nói lời này là có ý gì?
Nói sư tôn ta giết người?
Ngươi đúng là biết ngậm máu phun người đấy nhỉ?"
Sắc mặt Huyết Ngạn Phong lại vô cùng kích động, giận dữ hét lên: "Bằng chứng như núi, Tần Ninh, ngươi không xong đâu!"
Mọi người xung quanh đều vô cùng sợ hãi.
Ba vị Thánh Đế mất mạng, đây cũng không phải là việc nhỏ.
Lần này các phe tiến vào trong di tích cổ của Thanh Tiêu Đại Đế đương nhiên đều bị tổn thất, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có Thánh Đế nào chết cả.
Vậy mà Huyết tông lại chết một lần ba người liền! Đây chính là chuyện lớn động trời.
Mà lúc này, Tần Ninh giương mắt lên liếc qua Huyết Ngạn Phong.
Chỉ liếc qua một chút thôi nhưng lại giống như mắt chim ưng, đôi mắt hung dữ khiến cho Huyết Ngạn Phong bỗng nhiên cảm thấy cứ như cả người bị rơi vào hầm băng vậy.
"Ngươi bảo ta giết người phải không?"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Ba tên Huyết Hồng, Huyết Hồn Giang và Huyết Anh Lữ đều trêu chọc ta trước, chỉ tiếc rằng, thực lực của ta không phải ở thời kỳ đỉnh cao, nếu không cả ba người đến một tên cũng chạy không thoát!"
"Người không phải do ta giết, nhưng chết hết... thì ta vui vẻ lắm!"
"Cho dù thực lực của Tần Ninh ta không như ngày xưa, nhưng không phải là người mà ba lão già sắp xuống lỗ kia có thể sỉ nhục".
Ngay lúc này, vẻ mặt hai người Huyết Ngạn Phong và Huyết Nguyên Bân đều sửng sốt.