Bọn họ lựa thời gian rất trùng hợp.
"Là đã lên kế hoạch từ sớm... hay là trùng hợp muốn điều tra vùng biển Thiên Ngoại...", Dương Thanh Vân nỉ non nói thầm trong lòng.
Đến lúc này mà vẫn còn chưa định ra tay.
Mà thôi, sư tôn đều có tính toán của mình.
Hiện tại còn chưa cần ông ta ra tay.
Lúc này, Tần Ninh nhìn vào Diệp Vương.
"Cảnh giới Vương Giả, ngươi đã đi đến đâu rồi?"
Tần Ninh cười bảo: "Ngươi còn chưa có đạt tới cảnh giới Thiên Vương phải không?"
"Nếu không, ta cảm giác mình giết ngươi được đấy!"
Vẻ mặt Diệp Vương vẫn hờ hững, chưa mở miệng nói gì cả.
Bây giờ, Tần Ninh cầm Vương Kiếm Độ Sinh trong tay, từng luồng ánh sáng chậm rãi tụ lại mỗi chỗ.
Hôm nay thú vị đấy! Có vẻ như mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Ta thích làm việc khiêm tốn, thế nhưng tình hình không cho phép".
Tần Ninh mỉm cười tự giễu, thanh trường kiếm trong tay hắn dần động đậy.
"Khà khà, lão già ta đây chỉ tính đến hóng chuyện thôi, ai ngờ rằng lại thấy được chuyện tưng bừng như vậy chứ, khà khà...", một tràng cười ha hả bỗng vang lên.
Sắc mặt mọi người đều kinh hãi.
Còn chưa thấy ai mà tiếng nói đã vang vọng khắp sơn cốc.
Lúc này, Thạch Cảm Đương chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Ngay lập tức, Cửu Anh đang ở trên vai bỗng nhiên bị ai đó nhấc lên.
Cửu Anh vô cùng tức tối, nó gào khóc thảm thiết: "Mau buông Cửu gia ra ngay, có biết Cửu gia là ai không đấy?"
"Mau buông Cửu gia ra, Tần gia... Á... Tần gia, cứu ta với...", bây giờ, Cửu Anh bị ai đó nhấc bổng lên, giống hệt như con rối không có sức phản kháng.
Một ông lão đang tóm lấy Cửu Anh, thuận tay sờ soạng dưới cổ nó.
Mọi người quan sát ông lão thật kỹ.
Ông lão ấy tóc bạc trắng xóa, vóc người cao lớn, trông rất già nua, nhưng tinh thần ông lại vô cùng tỉnh táo, khí tức hoàn toàn không có chút gì là già yếu.
Tần Ninh quan sát ông lão, hắn có hơi giật mình.
Bàn tay của ông lão nhẹ nhàng vuốt ve cái cổ của Cửu Anh.
Trên cổ Cửu Anh giờ đang mặc áo giáp vương khí mà hắn mới vừa tạo ra đêm qua!
"Ồ?"
Ông lão sờ soạng một lát, rồi vô cùng kinh ngạc.
"Ôi..."
"Chậc..."
"Oa..."
"Khá lắm, không tồi...", trong chốc lát, ở trong sơn cốc, ông lão nắn bóp cái cổ của Cửu Anh rồi bật thốt kinh ngạc, có khi là vui vẻ, có khi là chán nản, có khi là mừng rỡ... trông giống như người điên vậy!
"Kì diệu, quá kì diệu!"
Ông lão thuận tay quăng Cửu Anh qua một bên.
Cửu Anh khóc lóc bù lu bù loa, vội vã chạy đến bả vai Tần Ninh, rồi thu nhỏ lại khoảng chừng một bàn tay.
"Tần gia, Tần gia, đánh chết ông ta, đánh chết ông ta đi!"
Cửu Anh khóc lóc hô to.
"Ranh con, ai là người luyện chế ra cái vương khí này vậy, mau giao ra đây nào, lão hủ muốn gặp người đó!"
"Lão bằng hữu lâu năm không gặp, nể mặt ta một chút đi!"
Ông lão cười tủm tỉm nói.
Diệp Tây Khê cau mày nói: "Lão già kia, ở đây không có chuyện của tới ông, cút càng sớm càng tốt..." Rầm! Diệp Tây Khê còn chưa nói hết câu, chữ cuối kia còn chưa kịp thốt ra.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ tung vang lên.
Đầu của Diệp Tây Khê bỗng nổ tung.
Mọi người đứng xung quanh trợn mắt nhìn.
"Diệp Thiên Nam, người của Diệp gia ngươi kiêu ngạo thật đấy, làm lão già này sợ quá đi...", ông lão cười hì hì nói.
Vào ngay thời khắc này, tất cả Thiên Nhân ở bốn phía đều ngơ ngác.
Ông ta là loại quái vật gì thế! Bọn họ còn chưa kịp thấy gì nữa là.
Diệp Tây Khê là Thiên Nhân thất bộ đấy! Thế mà đã chết tươi rồi! Lúc này, sắc mặt Diệp Thiên Nam hơi thay đổi, ông ta nhanh nhẹn chắp tay nói: "Khí Vương tiền bối bớt giận, thuộc hạ không hiểu chuyện, chết còn chưa hết tội!"
Ông ta vừa mới nói ra hai chữ Khí Vương.
Mọi âm thanh như biến mất.