Tần Ninh nhìn Minh Ung và Minh Vũ, khẽ gật đầu.
Ngay lúc đầu, tận đáy lòng, Tần Ninh không có ý định giúp đỡ đế quốc Bắc Minh quật khởi, nhưng khi biết được Minh Uyên đã chết, trong lòng hắn lại giận dữ lạ thường, nên cũng thêm một phần quan tâm với Minh Ung và Minh Vũ.
Hai người đều lực bất tòng tâm đối với hiện trạng của đế quốc Bắc Minh, nếu hắn không giúp thì đến cả một đế quốc nhỏ yếu cũng trên cơ Bắc Minh.
“Ta giao trọng trách này cho hai người họ rồi!”
Tần Ninh nhìn Minh Ung và Minh Vũ nói: “Đừng phụ lòng kiêu hãnh và quyết tâm của tổ tiên nhà các người năm đó”.
“Vâng!”
“Vâng!”
Cha con hai người lúc này cũng thầm cảm thán.
Một năm rưỡi trước, hai người họ còn vì khả năng suy vong của đế quốc Bắc Minh mà lo lắng đau đầu, nhưng bây giờ, đế quốc Bắc Minh lại một đường phát triển thành thượng quốc, có sự giúp đỡ của Thương Hư, Thương Nhất Tiếu và mọi người thì con đường này sẽ bình lặng vô cùng.
Tần Ninh giúp họ mở rộng giang sơn, mà chuyện trông nom sau đó thì phải xem bản lĩnh của hai người họ.
“Sau khi ta có tin tức thì sẽ đi tới vùng đất Cửu U!”
Đi tới vùng đất Cửu U?
Nghe vậy, mọi người đều sững sờ.
Tần Ninh đã có kế hoạch rời đi!
“Công tử, vùng đất Cửu U không thể so với Cửu U đại lục này. Tông môn ở đó san sát, cho dù là trong tông môn kém nhất thì cũng có cự phách cảnh giới Thiên Nguyên trấn giữ, công tử…”
“Không sao, cũng không phải ta đi chọc vào người ta!”
Tần Ninh vung tay nói.
Trong lòng mọi người lại cảm thấy cổ quái.
Công tử quả thật không đi gây chuyện với người khác, nhưng người ta tới chọc công tử thì người lại dứt khoát giết luôn.
“Thương Hư, Thiên Động Tiên, các ông ở lại nơi này, trông nom đế quốc Bắc Minh. Nếu có chuyện gì thì lúc nào cũng có thể thông báo cho ta!”
“Vâng!”
Thương Hư hiểu rõ, Tần Ninh đã quyết định thì cũng không dễ thay đổi.
Thiên Động Tiên cũng biết, dựa vào thực lực cảnh giới Địa Võ ở bên cạnh Tần Ninh cũng không có giá trị lớn lắm, không bằng ở lại Bắc Minh còn tốt hơn.