“Tần công tử”.
Không lâu sau, Tần Ninh đi ra khỏi sơn cốc, quần áo hơi lộn xộn.
“Cỡ hai ngày nữa là sẽ đến thành Đại Hoang rồi”.
Thánh Thiên Viêm cười nói: “Không biết Tần công tử vào thành Đại Hoang làm gì? Muốn giao lưu tâm đắc hay là bán bảo bối?”
“Giao lưu tâm đắc?”
Tần Ninh cười đáp: “Trong này làm gì có ai xứng giao lưu tâm đắc với ta chứ? Ta chỉ định bán ít đồ thôi”.
Nghe vậy, Thánh Thiên Viêm thầm xì một tiếng.
Lần này tham gia thí luyện Người được chọn có ít nhất mười ngàn người, ai cũng là thiên tài cảnh giới Linh Phách trở lên, đến từ đế quốc, thượng quốc và cương quốc.
Ai mà không là người nổi danh khắp chốn chứ, thậm chí một trăm cao thủ bảng Thiên Anh của ba mươi sáu cương quốc gần như đều đến đủ cả.
Không có tư cách giao lưu tâm đắc với Tần Ninh?
Cái tên này lúc nào cũng thối như vậy.
Thánh Thiên Viêm lúc này cũng chỉ dám nghĩ chứ nào dám nói ra, đành cúi đầu khom lưng đi theo Tần Ninh.
Mấy ngày này, hai người cũng gặp phải mấy tiểu đội nhỏ. Nếu không phải Tần Ninh thì e là mấy người kia sẽ xuất thủ mất.
Hai ngày sau, hai người xuất hiện trước một vùng phế tích.
Nhìn khu này khá giống một tòa thành trì.
Từng đỉnh lầu các xác xơ giờ chỉ còn lại mỗi cái khung, nhưng đứng trước nơi này vẫn cảm nhận được một sự uy nghiêm.
“Đây chính là thành Đại Hoang”.
Thánh Thiên Viêm nói.
“Ừ!”
Tần Ninh gật đầu.
Thành Đại Hoang được Hoang Thiên Trạch tạo ra, từng là một thế lực danh tiếng lẫy lừng trên khắp Cửu U đại lục.
Một giọng nói lãnh đạm vang lên, ngăn trước mặt Thánh Thiên Viêm.
“Muốn vào thành thì đưa một trăm linh thạch đây!”
Người này mặc đồ đen, lỗ mũi hếch lên, vẻ mặt hất hàm.
“Vào thành phải nộp linh thạch?”