Lúc này, Hứa Hiếu Dương kinh ngạc phát hiện Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng đáng sợ, sau đó lập tức thay bộ quần áo trên người.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mặc một bộ áo giáo bằng da trông khá thô ráp, trên tay cầm một con dao bình thường.
Loại dao này nếu đặt trong ‘Tam quốc diễn nghĩa’ hoặc ‘Thủy hử’ thì chính là con dao mà mấy tên lính đứng bên cạnh các vị tướng quân hay cầm.
Nếu so sánh thì quần áo của Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân trông đẹp hơn một chút, bọn họ mặc trang phục chỉ dành riêng cho phụ nữ cổ đại.
Đây cũng là lần đầu tiên Hứa Hiếu Dương nhìn thấy Liễu Ngọc Phân mặc đồ cổ trang, mặc dù đã có chút tuổi rồi nhưng bây giờ bà ấy trông rất có hương vị riêng.
“Lực Phách Hoa Sơn!”
Sau khi Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng, cậu ta nắm lấy con dao bằng cả hai tay và nhảy lên cao, sau đó chém mạnh về phía hai gã đàn ông.
Lúc đầu, bọn chúng chỉ đứng đó không nhúc nhích, nhưng khi Hứa Hạo Nhiên ra tay, hai người lập tức tấn công Hứa Hạo Nhiên cùng lúc.
Cách đánh này trông có vẻ hơi cứng nhắc và vụng về.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên đã kịp thời hóa giải đòn tấn công của đối thủ, cậu ta đã chiến đấu rất kiên cường.
Ngược lại hai người Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình có những đòn tấn công rất khác nhau.
Nghề nghiệp của Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân khác nhau, trong mắt Hứa Hiếu Dương, cơ thể của Hứa Mộc Tình dường như đang phát ra một tia sáng trắng mờ mờ ảo ảo.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên vươn tay nắm lấy cây thường xuân mà cô trồng, cây thường xuân này lớn rất nhanh.
Tốc độ phát triển đã vượt xa giới hạn của thực vậy, lớn lên bằng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, cuốn vào cơ thể của hai cung thủ.
Sau đó, Liễu Ngọc Phân hét lên một tiếng, trên tay cầm một con dao làm bếp, giống như một đứa trẻ đang chơi đùa, băm về hai phía của hai cung thủ.
Liễu Ngọc Phân chặt xuống hai nhát, trên cổ của hai cung thủ xuất hiện những vết máu.
Sau đó, bọn chúng nhanh chóng biến thành làn khói xanh và tan biến trong không khí.
Hứa Mộc Tình nhanh chóng kết thúc cuộc giao đấu. Hứa Hạo Nhiên chiến đấu rất nỗ lực cuối cùng hai người đàn ông đó cũng tỏ ra mệt mỏi.
Ngay sau đó Hứa Hạo Nhiên gầm lên một tiếng.
Hứa Hạo Nhiên phi con dao trên tay lên thành một vòng tròn, chém nát hai người đó thành tro!
“Hi hi, bố ơi, con ngầu không?”, Hứa Hạo Nhiên cười nhăn nhở hỏi Hứa Hiếu Dương.
Tuy nhiên, ngay khi Hứa Hạo Nhiên quay đầu khoe khoang với bố, boss lớn lúc đầu không động đậy gì cuối cùng đã ra tay.
Boss lớn này không phải là hình mẫu, thân hình cao hơn ba mét, lúc này gã đột nhiên tóm lấy con dao bằng bạc.
Con dao trong tay gã cực kỳ lớn, gã cầm dao bằng cả hai tay, bổ xuống người Hứa Hạo Nhiên.
Lúc này, Hứa Hiếu Dương không nghĩ được nhiều, là một người bố, theo bản năng ông ấy xông về phía Hứa Hạo Nhiên, hét lớn: “Mau chạy đi!”
Lúc Hứa Hiếu Dương lao về phía Hứa Hạo Nhiên, Lý Phong đứng bên cạnh bắt đầu di chuyển.
Lý Phong chỉ khẽ động nhẹ, một luồng sáng lập tức xuất hiện sau lưng Hứa Hiếu Dương.
Anh nhanh chóng vươn tay, tóm lấy Hứa Hiếu Dương và Hứa Hạo Nhiên, trong nháy mắt, anh đã đưa bọn họ đến khu vực an toàn.
Lúc này cũng là lần đầu tiên Hứa Hiếu Dương nhìn thấy sự hợp tác của Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình, dường như đây không phải là lần đầu tiên Hứa Hạo Nhiên gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy.
Mặc dù là một người mẹ nhưng Liễu Ngọc Phân tỏ ra rất bình tĩnh, lúc này bà ấy hét lớn với Hứa Mộc Tình: “Con gái, con quấn chân nó, mẹ thắt cổ nó”.
Hứa Mộc Tình lập tức gật đâu, giữa hai tay Hứa Mộc Tình đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng cực mạnh, sau đó cô nhanh chóng đặt hai tay xuống cỏ.
Lúc này, bãi cỏ dưới chân boss lớn vốn dĩ chỉ là một bãi cỏ bình thường với ngọn cỏ dài năm sáu phân.
Nhưng sau động tác của Hứa Mộc Tình, đám cỏ này bỗng chốc lớn nhanh như thổi, trong nháy mắt đã cao hơn nửa thước rồi.
Lớp cỏ này cũng như được tiếp thêm một luồng sinh khí mới, chúng nhanh chóng quấn lấy, cố định hai chân của boss lớn một cách vững vàng trên mặt đất.
Cùng lúc đó, một nhánh cây thường xuân chồm tới từ phía sau nhanh chóng cuốn lấy cánh tay phải của boss lớn.
Thấy cơ hội trước mắt, Liễu Ngọc Phân hét lớn: “Cơ hội tốt”,