"Bây giờ trời cũng gần tối rồi. Theo lý mà nói, nếu họ qua đêm trên núi, chúng ta sẽ có thể thấy họ dựng lều và đốt lửa trại".
Như lời của Hứa Hạo Nhiên, bây giờ bầu trời đã dần dần âm u.
Tuy nhiên, Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên là nhóm người duy nhất mang theo hai chiếc cặp nhỏ trông giống như đi dã ngoại ở vùng ngoại ô, bên trong chả đựng được thứ gì đáng kể cả.
Hứa Hạo Nhiên lắc chiếc ba lô trên vai và nói: "Nếu em biết chúng ta sẽ cắm trại ở đây, em đã mang chiếc túi lớn hơn rồi".
"Ít nhất thì không phải qua đêm trong rừng. Ngủ trong lều thoải mái hơn nhiều".
"Nếu bị côn trùng và rắn cắn khi đang ngủ trên cây hoặc trên bãi cỏ thì phải làm sao đây?"
Hứa Hạo Nhiên nói điều này, Hứa Mộc Tình không khỏi nổi da gà khắp người.
Bởi vì cô khá sợ những thứ này, rắn thì không sao, Hứa Mộc Tình sợ nhất những con côn trùng đó.
Đặc biệt đối với loài côn trùng có nhiều chân như rết, Hứa Mộc Tình chỉ cần nhìn thấy thôi đã rùng mình rồi.
Lý Phong cười nói: "Nếu tiếp tục đi về phía trước, có lẽ sẽ có thể nhìn thấy một căn nhà đấy?"
"Chỉ cần cho những người trong nhà này một ít tiền, buổi tối có thể ngủ thoải mái, hơn nữa còn có thể thưởng thức đặc sản rừng".
"Anh rể, đừng đùa nữa, anh xem, trong thôn không có mấy người. Làm sao lại ở trên núi này được?"
Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, nhưng khi cậu ta quay đầu lại, đột nhiên hét lên.
Cậu ta chỉ vào một cái sườn núi, phấn khích nói: "Anh rể, ở đó có một căn nhà thật kìa!"
Mặc dù mọi người có thể nhìn thấy đấy, nhưng đến đó thì vẫn còn khá xa.
Tuy nhiên, phát hiện này đã mang lại cho ba người Hứa Mộc Tình một tâm trạng đặc biệt tốt.
Ngay cả Tina, người đã trải qua nhiều khóa huấn luyện nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ, cũng không muốn ngủ trong rừng, nhưng cô ấy ngại nói ra với Lý Phong mà thôi.
Rốt cuộc cô ấy và Lý Phong đã cùng nhau trải qua nhiều khó khăn đó khi còn bé, đối với bọn họ mọi thứ trước mắt chỉ là muỗi thôi.
Tuy nhiên, là công chúa của một quốc gia, khá khó khăn khi chuyển từ xa hoa sang giản dị.
Năm người bước nhanh về phía trước, cho dù phía trước không có đường và bị cây cối rậm rạp cản trở, họ vẫn xuyên thẳng qua bụi cây.
Chương 847: Có khách này
Chẳng mấy chốc, họ đã đến trước ngôi nhà gỗ.
Lúc này trời đã nhá nhem tối.
Khung cảnh xung quanh tối mờ, chỉ có ánh sáng từ căn nhà gỗ trước mặt đặc biệt chói mắt, thu hút đám người Hứa Hạo Nhiên rảo bước tiến vào.
Vừa bước tới căn nhà gỗ, đã thấy một người phụ nữ trung niên đang phơi quần áo mới giặt ngoài sân.
Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy thì không khỏi tò mò nói: "Thật kỳ lạ, bây giờ trời đã tối hẳn rồi, sao cô này lại phơi quần áo vào lúc này?"
"Ở quê không phải có phong tục không được phơi quần áo buổi tối sao?"
Tina hỏi Hứa Hạo Nhiên: "Tại sao không thể phơi quần áo vào buổi tối?"
Hứa Hạo Nhiên vươn tay gãi gãi sau đầu: "Thật ra thì tôi cũng không biết rõ lắm, chỉ biết có quy tắc thế thôi".
"Về phần nguyên nhân cụ thể, cô phải tự mình suy nghĩ đi, dù sao buổi tối cũng không có mặt trời, phơi quần áo giờ đó chả nhẽ để phơi ánh trăng à?"
Cuộc trò chuyện giữa Hứa Hạo Nhiên và Tina bị người phụ nữ trung niên đang phơi quần áo nghe thấy.
Người phụ nữ trung niên quay đầu lại, cười nói với Lý Phong: “Gió bên này về đêm tương đối mạnh, quần áo phơi ngoài sân, chỉ cần gió thổi qua là sẽ khô, như vậy, ngày mai là có thể mặc rồi".
Tina nhìn Hứa Hạo Nhiên, Hứa Hạo Nhiên nhún vai: "Ừ thì, tôi thừa nhận rằng đó chỉ là truyền thuyết, hoặc cũng có thể là lời đồn thôi".
Nhưng mà Hứa Mộc Tình lúc này mới trầm giọng nói: "Kỳ quái, căn nhà này không lớn, quần áo trên mắc áo sao lại lộn xộn như vậy?"
Hứa Hạo Nhiên và Tina không nghe thấy những lời của Hứa Mộc Tình.
Chỉ có Lý Phong vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nói với Hứa Mộc Tình: "Vậy em hãy nghĩ kĩ xem, tại sao?"
Trên thực tế, nhìn từ góc độ của Lý Phong bây giờ, có thể nhìn thấy mấy bộ quần áo được treo dưới ánh nến.
Những bộ quần áo này có của nam, có cả của nữ, kích cỡ không giống nhau, cứ như thể mỗi bộ quần áo dành cho một người vậy.
Nếu thật sự đếm quần áo trên cọc tre, tính ra, trong nhà gỗ có tới bảy tám người.
Chẳng mấy chốc, dưới sự tiếp đãi nồng hậu của người phụ nữ trung niên, năm người Lý Phong bước vào căn nhà gỗ.
Căn nhà này có diện tích tương đương một phòng học, tuy không rộng lắm nhưng việc phân chia các khu vực rất hợp lý.
Người phụ nữ trung niên dắt đám Lý Phong ngồi trên ghế gỗ trong phòng khách.
Người phụ nữ trung niên vỗ vỗ tay, hướng về phía phòng bếp nói: "Tiểu Hồng ơi! Có khách này!"
Không lâu sau, một giọng nói rất hay từ trong bếp vang lên: "Mẹ, con ra ngay đây".
Ngay sau đó, nhìn thấy một cô gái trông khá bình thường bước ra ngoài.
Cô ta ăn mặc rất bình thường, nhưng khuôn mặt còn kiểu diễm hơn những người nổi tiếng, dáng người thì càng không nói nên lời.
Khi bước đi, đôi mắt của Hứa Hạo Nhiên như muốn lồi ra.
Hứa Mộc Tình hiển nhiên không bị ảnh hưởng bởi cô gái này, thấy Hứa Hạo Nhiên sững sờ, cô lập tức đưa tay ra vỗ vỗ vai Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên giật mình, cảm giác như vừa hoàn hồn.
Cậu ta nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt ngạc nhiên và nói: "Chị, sao chị lại đánh em?"
"Em có thể khách sao một chút không, cứ nhìn người ta chằm c