Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ninh giờ khắc này cũng nhăn mày lại.





"Nếu có thể gặp được vị cao nhân năm xưa thì tốt quá rồi”.





Liệt Thiên thở dài nói.





Tần Ninh bĩu môi.





Gặp được vị cao nhân năm xưa kia?





Cũng không phải đang ở ngay trước mặt ngươi đó sao!





Năm đó, chính là Tần Ninh đã gặp phải chuyện này ở nơi đây, phải bỏ lại băng cát trấn sơn bản thân khổ cực tìm kiếm để áp chế lại căn nguyên núi lửa.





Cố ý để lại một lỗ hổng chính là vì khiến cho núi lửa mỗi trăm năm phun trào một lần, cũng sẽ không ảnh hưởng đến các nơi khác ngoài Cực Địa.





Thế nhưng không ngờ rằng, khi quay lại nơi này một lần nữa thì lại xảy ra phiền phức.





Hắn trước đó cho rằng, lần này núi lửa phun trào chẳng qua cũng chỉ là chuyện định kỳ mỗi trăm năm.





Ai mà biết lại phun ra Liệt Nhật cung.





Thế thì không còn bình thường nữa rồi! Năm đó hắn phong cấm căn nguyên núi lửa, để lại tám tòa Thiên Cung, tám vị Thiên Thánh phải hi sinh tính mệnh.





Hiện tại phun ra ngoài những một nửa.





Tám tòa Thiên Cung tương đương với tám cái chân của tám đại trận, mỗi một cung đều vô cùng quan trọng.





Bây giờ bốn tòa bị phun ra ngoài.





Còn lại một nửa, ai biết có thể chống chọi được bao lâu?





Cho nên, khi Tần Ninh nhìn thấy pho tượng này, tâm trạng hắn không thoải mái cho lắm.





Nếu không phải vì tám tên Thiên Thánh này thì cũng chẳng xảy ra chuyện như thế kia.





Mà năm đó, khi nhìn thấy chuyện này, cũng không phải là Tần Ninh hành hiệp đại nghĩa, tạo phúc cho dân.





Thuần túy là gặp phải, hắn không thể trơ mắt nhìn hàng trăm triệu sinh linh mất mạng như vậy được.





"Vị công tử này, ngài có biết về chuyện này, vậy có biện pháp phá giải nó không?"





Liệt Thiên giờ phút này khách khí nói.





Một Thánh Nhân tam hồn, nếu là trước kia thì hắn ta cũng chẳng thèm cho một cái liếc mắt.





Thánh Nhân cùng Thiên Thánh có chênh lệch lớn biết bao?





Thế nhưng bây giờ hắn ta đã là một người chết.





Còn Tần Ninh nhìn trẻ tuổi, mặc dù chỉ là Thánh Nhân, nhưng hắn ta biết là người phi phàm.





"Ngươi cũng không biết là ai động thủ mà!"





Tần Ninh từ từ nói: "Cứ xem thế nào đã!"





"Đã có người cố ý phá hư nơi đây thì hung thủ hẳn là sẽ hiện thân để tiếp tục hành sự. Hơn nữa, có thể xâm nhập đến đáy núi lửa, đồng thời dẫn động núi lửa phun trào trên diện rộng, nếu không phải Địa Thánh thì không thể nào làm được".





"Thậm chí Địa Thánh nhất phách, nhị phách bình thường cũng không có khả năng làm được điều này".





Liệt Thiên giờ phút này nằm rạp trên mặt đất, cung kính nói: "Công tử, năm đó đều là mấy vị Thiên Thánh chúng ta sai, nhưng nếu vì chúng ta mà làm cho vô số sinh linh mất mạng, chúng ta cho dù là chết thì tâm trí cũng khó có thể bình an".





"Nếu công tử có biện pháp thì xin mời ngài tìm ra thủ phạm, trấn áp núi lửa!"





Tần Ninh khoát tay, vẻ mặt không kiên nhẫn.





Liệt Thiên này giống hệt dáng vẻ năm đó kia.





Vốn dĩ Tần Ninh có ấn tượng khá sâu đối với chuyện này, thế tám tên Thiên Thánh này là ai thì hắn cũng không nhớ.





Nhưng khi nhìn thấy Liệt Thiên quỳ xuống đất, hắn lại nhớ tới việc dường như mấy tên này năm đó cũng làm như vậy!





“Ta giúp ngươi cũng được, nhưng ngươi phải giúp đồ đệ ta nâng cao cảnh giới đã!"





Tần Ninh từ từ nói.





Lời này vừa nói ra, mấy người bên trong đại điện đều sững sờ.





Đề tài này... thay đổi nhanh quá vậy?





"Sao? Được! Được chứ!"





Liệt Thiên giờ phút này vội vàng đứng lên, nhìn Dương Thanh Vân.





"Ô? Võ giả Tinh Mệnh! Thiên phú không tầm thường đấy!"





Liệt Thiên đánh giá Dương Thanh Vân một chút rồi vung tay lên, vách tường phía sau đại điện lập tức mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK