Mục lục
Phong Thần Châu – Vô Thượng thần đế - Tần Ninh Bản Chuẩn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

ười hô hố, lau miệng nói: "Cái hang động này khác những hang động bình thường khác".



"Nhìn thì thấy bình thường chứ càng vào sâu bên trong càng tối, mà còn lạnh nữa".



"Đoàn người của chúng tôi có không ít cao thủ võ lâm, những người này dù mặc áo ngắn tay đi giữa trời đông ở phương Bắc cũng chẳng nhằm nhò gì".



"Nhưng cũng không chịu nổi khí lạnh trong hang động, phải dùng nội lực để sưởi ấm".



"Tôi thấy mấy người giống như những người đi thám hiểm bình thường".



"Nếu không chuẩn bị gì mà đi vào, tôi nghĩ không trụ được bao lâu sẽ phải đi ra thôi".



"Không ra thì sẽ rất nguy hiểm".



Chương 856: Động băng



Người ăn chân gà nói thế khiến Trương Trường Quang đứng cạnh đang định đi vào làm anh hùng cứu mỹ nhân nhíu mày.



Thực ra ban đầu anh ta đã coi đám người Hứa Mộc Tình là những du khách bình thường đi du lịch thôi.



Đám người gà mờ như Hứa Mộc Tình đi vào cái hang động đó chắc chắn sẽ có hai kết quả.



Một là chạy trối chết.



Hai là lạc đường bên trong rồi bị đông chết.






Nếu thế thì anh ta sẽ cực kì ngầu đi vào làm anh hùng cứu mỹ nhân.



Thậm chí có thể ôm chặt Hứa Mộc Tình và Tina vào trong ngực, dùng lồng ngực nóng hổi của mình để sưởi ấm cho hai người họ, nghĩ đến cảnh đó thôi đã thấy sướng tê tái rồi.



Nhưng giờ tên ăn chân gà vừa nói thế.



Trương Trường Quang chắc chắn bọn họ không dám đi vào.



Nhưng không ngờ Hứa Mộc Tình lại cảm ơn anh ta sau đó nói: "Không sao, chúng tôi đã chuẩn bị cả rồi".



Nói xong bọn họ đi vào trong.



Sau khi đoàn người Lý Phong đi vào, đám người cắm trại bên ngoài bắt đầu đánh cược.



Một gã đầu húi cua cười nói: "Tôi cược bọn họ đi vào không đến nửa tiếng sẽ ra ngay".



"Nhất là ba cô em kia, sẽ lạnh đến đông cứng người".



"Còn hai tên đàn ông kia phế vật kia á, có khi sẽ cố tỏ vẻ nên ở bên trong lâu hơn chút, sau đó cũng lạnh đến run rẩy chạy ra ngay thôi".



"Nửa tiếng là nhiều rồi ấy chứ, có khi bọn họ chịu được mười phút là giỏi rồi".



Nghe đám người đó cược với nhau, Trương Trường Quang hai tay ôm ngực tự tin.



Anh ta nói với tên tay sai bên cạnh: "Mấy người chuẩn bị đi, khoảng nửa tiếng nữa chúng ta sẽ đi vào cứu người".



"Vâng thưa thiếu môn chủ".



Lúc này, năm người Lý Phong đã đi vào trong động.



Bên trong tối đen như mực.



Mà càng đi vào sâu càng cảm nhận được trong không khí có một loại khí lạnh khiến người ta lạnh run.



Lý Phong thì chả sao cả.



Cho dù anh cởi trần mặc quần đùi thì cũng có thể chạy như điên giữa trời đông ở nam cực.



Tina cũng thế, cơ thể cô chống lạnh rất tốt.



Nhưng Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên thì không được như thế.



Càng đi vào sâu bên trong cô càng run rẩy.



Cho dù cô cầm tay Lý Phong, cảm nhận được hơi ấm từ anh nhưng bất giác vẫn cảm thấy rùng mình.



Còn Hứa Hạo Nhiên thì khỏi nói, cậu ta đã lạnh đến mức nước mũi chảy ròng ròng rồi.



Hứa Hạo Nhiên không chịu nổi nữa, vội vàng nói với Lý Phong: "Anh rể, em không chịu nổi nữa".



"Anh có cách nào biến ra một cái áo lông không, trong này lạnh quá".



Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Lý Phong đã giơ tay ra.



Anh cũng không làm gì, chỉ hơi vẫy tay trong không trung mà thôi.



Sau đó một chiếc áo lông dày dặn đã ở trong tay anh rồi.



Hứa Hạo Nhiên vội vàng mặc áo lông vào nói: "Ôi, em cảm thấy như được sống lại ý".



Nhưng cậu ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn Lý Liễu Nhi vẫn ngơ ngác đứng cạnh mình.



Tuy cô ấy không thể nói chuyện nhưng cậu ta thấy sắc mặt của cô ấy hơi trắng bệch.



Nếu giơ tay sờ vào tóc cô ấy thậm chí còn sờ thấy một chút băng.



Hứa Hạo Nhiên vội vàng cười hì hì với Lý Phong nói: "Anh rể ơi, anh có thể cho Liễu Nhi một cái áo lông không".



Lý Phong nói: "Liễu Nhi đi ra từ đây đấy, em cảm thấy cô ấy cần áo lông không?"



Hứa Hạo Nhiên trợn tròn mắt: "Trước khác nay khác, anh nhìn xem, dù sao người ta cũng là con gái".



"Mà giờ cô ấy là người sống sờ sờ, nếu bị lạnh cóng thì sao?"



Lý Phong hơi nhún vai nói: "Giờ anh cũng chỉ có hai cái áo lông thôi, một cái cho chị em, một cái thì em tự xử đi".



Lúc Lý Phong nói những lời này thì cười xấu xa.



Rõ ràng là anh có rất nhiều áo lông.



Đừng nói là hai cái, hai trăm cái cũng có.



Bởi vì lúc Lý Phong lấy ra được cái áo lông trong không khí, Hứa Mộc Tình ngạc nhiên khi thấy bên trên áo vẫn cón mác.



Giống như Lý Phong lấy chiếc áo này từ ngay cửa hàng quần áo vậy.



Mà Hứa Mộc Tình cũng từng nhìn thấy cái mác này rồi.



Nhìn kĩ thì nó là tiếng anh, cách đóng gói và mác của nó hình như là hàng ngoại.



Hứa Mộc Tình mặc áo lông trên người, cô phát hiện chiếc áo này không chỉ ấm mà còn vừa như in, cứ như may theo số đo của cô vậy.



Hứa Hạo Nhiên bối rối một lúc sau đó cởi áo lông cho Lý Liễu Nhi mặc.



Sau đó cậu ta nắm tay cô ấy đi về phía trước.



"Anh rể, em hiểu rồi, anh đang muốn thử em chứ gì?"



"Anh từng nói chỉ khi chịu được lạnh và nóng thì mới có thể mạnh lên, coi như em với chị em đang tu luyện đi".



Lý Phong cười không nói, Hứa Hạo Nhiên đã nói ra thì anh không cần nhắc lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK