“Kiêm Mặc, em bình tĩnh lại đi. Chuyện này không đơn giản như vậy đâu, nếu ông ta dám lấy bài tập của bọn em cho thấy ông ta chắc chắn rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Tô Kiêm Mặc cau mày, không hiểu gì.
“Em thử nghĩ xem, bạn học của em đều học chuyên ngành thiết kế thời trang, nhiều khi bọn em phải đến trung tâm thương mại để tìm kiếm xu hướng của năm nay. Bây giờ LOVE lại nổi tiếng như vậy, không cẩn thận bị bạn học của em nhìn thấy, chúng ta có thể nghĩ tới điều này, giáo sư Lâm của bọn em cũng có thể nghĩ tới.”
Tô Kiêm Mặc bực bội gãi đầu và ngồi xuống ghế.
“Vậy thì phải làm sao đây? Chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta dùng tâm huyết của bọn em để kiếm tiền sao?”
“Nếu chị đoán không lầm thì đại khái ông ta nghĩ là học sinh bọn em là một tập thể nhỏ bé yếu ớt thôi, cho dù có bị phát hiện thì ông ta cùng lắm là cho bọn em chút tiền, thậm chí còn nói là ông ta dùng tác phẩm của bọn em là coi trọng bọn em. Đến lúc đó bọn em cũng chỉ dám giận mà không dám nói.”
Tô Kiêm Mặc đập bàn.
“Thật đáng ghét!”
“Được rồi, em đừng quan tâm đến chuyện này nữa, sau khi chị nghĩ ra cách sẽ nói cho em biết.”
Tô Kiêm Mặc gật đầu.
“Vâng, thôi vậy, à phải rồi, sao anh rể còn chưa về? Anh ấy đi được một thời gian rồi đúng không ạ?”
Tô Lam chậm rãi thở ra.
“Chị cũng không biết chuyện gì nữa, mấy ngày nay không liên hệ được với anh ấy rồi.”
“Bên phía công ty cũng không liên lạc được với anh ấy sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?”
Tô Lam ngẩng đầu nhìn Tô Kiêm Mặc.
“Không thể nào đâu nhỉ?”
“Chị, nếu chị thực sự không yên tâm thì cứ đến công ty hỏi xem sao.”
“Được, chị biết rồi, em mau đi ngủ đi.”
Tô Kiêm Mặc ra khỏi phòng làm việc.
Tô Lam nằm bò ra bàn, vẻ mặt có chút buồn bã.
Sao Quan Triều Viễn còn chưa về?
Không phải nói là chỉ một tuần thôi sao? Bây giờ đã hơn nửa tháng rồi.
Tô Lam vẫn quyết định đến tập đoàn Dark Reign hỏi xem sao.
Luôn không liên lạc được với Quan Triều Viễn, cô vẫn cứ lẩm bẩm trong lòng.
Ngày hôm sau, Tô Lam cải trang xong trực tiếp đến tập đoàn Dark Reign.
Cô đã gọi điện trước cho Doãn Cẩn và xác nhận rằng Doãn Cẩn không đi công tác cùng với Quan Triều Viễn, sau đó đi lên lầu.
Tô Lam nhìn thấy Doãn Cẩn ở ngay bên ngoài cửa phòng làm việc của chủ tịch.
“Thư ký Doãn, tôi đến đây hỏi xem, không phải sếp Quanphải đi công tác về rồi sao? Anh ấy nói nếu nhanh thì một tuần sẽ về, nếu chậm thì nhiều nhất là nửa tháng, nhưng đã hơn nửa tháng rồi.”
“Ồ, mợ chủ, mợ không cần lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, có thể là có chuyện gì làm chậm trễ thôi.”
Quan Triều Viễn đã dặn dò Doãn Cẩn trước khi rời đi rồi, anh không phải đi công tác mà là đi làm chút việc, anh nói là đi công tác vì không muốn Tô Lam biết mà thôi.
Vì vậy, dù sao đi nữa Doãn Cẩn cũng sẽ giúp Quan Triều Viễn che giấu.