Hoa viên Crystal.
“Chị!”
Tô Lam đang xem tin tức giải trí trong phòng ngủ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói cao vang.
Cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tô Kiêm Mặc đang đứng trên cửa sổ!
với Tô Kiêm Mặc.
“Bây giờ em không phải là người bình thường nữa rồi, cao như vậy thì có là gì chứ? Em nhảy lên như vậy đấy!” Tô Kiêm Mặc đầy tự hào nhảy xuống khỏi cửa sổ, “Cháu trai nhỏ của em ở đâu, mau để em xem cháu trai nhỏ của em nào!”
“Vẫn còn chưa nói được mấy câu mà đã vội đi gặp cháu trai rồi à?”‘
“He he, chị mau đưa em đi xem đi!”
Tô Lam cũng không có cách nào với Tô Kiêm Mặc, trước tiên cô đi đến phòng cho trẻ, bảo tất cả người giúp việc rời đi rồi mới để Tô Kiêm Mặc vào.
“Bé cưng, mau xem ai đến thăm con này, là cậu con đấy.”
Tô Kiêm Mặc hào hứng chạy tới bế bé cưng lên, “Lớn rồi mới tốt hơn một chút, khi mới trăm ngày chỉ bé như vậy thôi.”
“Đương nhiên rồi, nếu không lớn thì chẳng phải là chuyện xấu sao?”
“Mau vào đi! Em trèo cao thế không sợ bị ngã à!” Tô Lam vội vàng vẫy tay Tô Kiêm Mặc rất vui mừng nhìn cháu trắng trẻo trai mập mạp của mình.
Bé cưng nhìn thấy Tô Kiêm Mặc cũng hoàn toàn không thấy xa lạ, luôn nhào vào lòng cậu, muốn cậu bế, sau đó đi lấy đồ chơi mà cậu bé thích.
Tô Lam đi ra ngoài, khi cô quay lại thì thấy Tô Kiêm Mặc đang nằm bò trên mặt đất, bé cưng đang cưỡi trên lưng cậu, chơi rất vui vẻ.
“Kiêm Mặc, em đừng chiều chuộng thằng bé quá, em như vậy sẽ chiều hư thằng bé đấy.”
“Em chỉ có một đứa cháu trai, em không chiều thằng bé thì chiều ai, hay là chị lại sinh cho em thêm một đứa cháu nữa, em thay phiên chiều chúng.”
Tô Lam thở dài, bây giờ cô đang bắt đầu lo lắng có quá nhiều người cưng chiều bé cưng, khi nào bé cưng lớn lên sẽ không quản được.
Lần đầu tiên nhóc con chơi với cậu của mình, chơi được vài tiếng rồi mới bị Tô Lam bế đi ngủ.
Ngay cả khi bé cưng đã ngủ say, Tô Kiêm Mặc vẫn không muốn rời đi một giây nào.
“Kiêm Mặc, sao em không hỏi chị tìm em tới làm gì?”
Mắt Tô Kiêm Mặc luôn cong mắt nhìn cháu trai mình, “A, phải rồi, chị tìm em làm gì thế?”
“Em còn biết chị có chuyện tìm em à?” Tô Lam không khỏi trợn mắt, trong mắt cậu ngoài cháu trai ra còn có ai khác sao?
“Chị có chuyện gì thì nói đi!” Mắt Tô Kiêm Mặc vẫn không rời khỏi cháu trai mình.
“Chị muốn em giúp chị một việc.”
Tô Lam nói kế hoạch của mình cho Tô Kiêm Mặc.
“Chị, chị yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho em, em nhất định sẽ làm tốt.”
Tô Kiêm Mặc vỗ ngực vô cùng tự tin.
Vì đã nhiều năm không có người ở nên căn nhà ở quê hơi cũ nát.
Vương Vãn Hương dường như già đi rất nhiều, nhiều tóc bạc hơn rồi.
Chương 1492
“Vân Vân, mẹ thấy con có vẻ phờ phạc đi nhiều, sao vậy? Có phải mẹ chồng con đối xử với con không tốt không?”
Tô Nhược Vân bất lực lắc đầu, “Mặc dù lời nói của bà ấy ít nhiều gì khiến con khó chịu, nhưng nể mặt đứa con trong bụng con bà ấy đối xử với con rất tốt, ăn nhiều đồ bổ, nhưng…”
“Nhưng cái gì?”
“Tối hôm qua con luôn nhìn thấy thứ không sạch sẽ…”
Đối mặt với mẹ mình, Tô Nhược Vân không có gì phải che giấu, kể cho Vương Vãn Hương nghe tất cả những gì cô ta đã nhìn thấy và nghe thấy.
“Ôi, Vân Vân, cái này sẽ làm hỏng việc lớn mất!”
“Mẹ, mẹ đừng nói linh tinh, con không tin trên đời này có ma. Có thể là gần đây con mệt mỏi quá nên bị ảo giác mà thôi.” Tô Nhược Vân vén tóc ra sau tai.
Khi nói lời này cô ta rất chột dạ.
“Vân Vân, mẹ biết con học đại học, không tin ma quỷ, nhưng mà có một số thứ con không tin không được, sợ là con đã chọc vào thứ gì không sạch sẽ rồi. Trong thôn chúng ta có một bà bói, ngày mai mẹ đến tìm bà ấy đốt hương cho con xem sao.”
Tô Nhược Vân nửa tin nửa ngờ gật đầu, “Vậy được ạ.”
Nói cho cùng, Vương Vãn Hương đã già cả rồi, lại lớn lên ở nông thôn, gặp rất nhiều chuyện ma quỷ rồi, bà ta không dám lơ là chút nào.
Sau khi Tô Nhược Vân nói với bà ta, bà ta liền vội vàng đến gặp bà bói trong thôn, sau khi trở về thì rất thần bí, đưa cho Tô Nhược Vân một chiếc bùa hộ mệnh.
“Vân Vân, bà bói nói rằng cô ta bị chết oan, không cam tâm, cho nên muốn kéo một người chịu tội thay, con nói người này cũng thật là, cô ta bị ai làm chết oan thì tìm người đó là được rồi, sao lại cứ tìm con chứ?”
Ánh mắt Tô Nhược Vân có chút lay động, có nhiều chuyện cô ta làm nhưng không nói với người nhà, dù sao càng ít người biết chuyện như vậy càng tốt.
“Nhưng bà bói đã nói, nếu con giữ tấm bùa hộ mệnh này, cô ta sẽ không tìm con nữa.”
Đêm đó Tô Nhược Vân đặt bùa hộ mệnh ở dưới gối, kết quả là thật sự ngủ yên cả một đêm.
Mấy ngày liền, cô ta đều có thể yên tâm ngủ, trạng thái tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Buổi chiều tối hôm đó, Tô Nhược Vân nhìn thấy Vương Vãn Hương cầm một đống tiền giấy và một ít hoa quả đi ra ngoài.
“Mẹ đi đâu vậy?”
“Đến mộ tổ nhà chúng ta đốt tiền giấy cúng đồ cho tổ tiên, bây giờ mẹ đã không còn cầu mong gì nữa, chỉ cầu cho bố con có thể sớm ngày ra ngoài.”
“Vậy thì con đi cùng mẹ nhé?”
“Con đang mang thai không tiện đi thăm mộ, nơi đó rất đen đủi, mẹ tự đi là được.”
Vương Vãn Hương không đồng ý cho Tô Nhược Vân đi cùng mình.
Nhưng khi Vương Vãn Hương đi thăm mộ về, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế?”
“Không có gì, không có gì, không liên quan đến con, hôm nay đi ngủ sớm đi.” Vương Vãn Hương cười gượng gạo, không nói nữa.
Ngay khi Tô Nhược Vân nghĩ rằng mình có thể ngủ yên nhờ tác dụng của bùa hộ mệnh thì đêm đó cô ta cảm thấy một cơn gió lạnh thổi đến và thổi tung cửa sổ.
Chương 1493
Tô Nhược Vân đành phải khoác áo vào chuẩn bị đi đóng cửa sổ, dù sao thì bây giờ trời cũng lạnh rồi.
Lúc cô ta đóng cửa sổ lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy một bóng người đứng trong phòng mình.
“A——” Tô Nhược Vân sợ hãi hét lên.
“Chị Nhược Vân, chị thấy tôi nên sợ sao?”
Giọng nói này quen thuộc như vậy–
Đây là——Tô Kiêm Mặc!
“Cậu, cậu…” Ngón tay của Tô Nhược Vân run rẩy chỉ vào Tô Kiêm Mặc, không nói nên lời.
“Chị Nhược Vân, chị thật độc ác, từ nhỏ chị đã thích bắt nạt người khác rồi, không ngờ trưởng thành rồi chị vẫn không muốn buông tha cho tôi.”
“Tôi không biết cậu đang nói gì!”
“Chị không biết thì ai biết chứ? Không phải chị luôn theo dõi tôi sao? Không phải là chị tìm một đám lưu manh để trêu chọc cô gái tôi thích sao? Không phải là chị lợi dụng chuyện này để khiến tôi phát bệnh sao?”
“Không phải, không phải như vậy, cậu hiểu lầm rồi! Không phải tôi!” Tô Nhược Vân phủ nhận.
“Ồ, lẽ nào là tôi nhầm lẫn rồi sao? Nhưng tôi nhớ lần trước cũng là chị…”
“Kiêm Mặc, dù sao tôi cũng là chị gái của cậu, sao tôi có thể làm chuyện như vậy chứ? Thật sự không phải tôi, cậu phải tin tôi!”
Tô Nhược Vân sợ tái mặt, cô ta từng bước di chuyển đến giường của mình, bùa hộ mệnh của cô ta ở dưới gối!
“Nhưng chị bảo tôi tin chị như thế nào đây? Chị có thể lừa người, lẽ nào còn có thể lừa được ma hay sao? Chị Nhược Vân, buồn thật đấy, ngay cả khu mộ tổ nhà mình mà tôi còn không được vào, chị giúp tôi có được không?”
“Cái này sao tôi có thể giúp cậu được?”
“Chị giúp tôi đi! Mau giúp tôi di, tôi thật sự rất cô đơn.”
Tô Nhược Vân từng bước di chuyển đến giường của mình, ngay lập tức lấy bùa hộ mệnh từ dưới gối ra.
Khoảnh khắc cô ta lấy bùa hộ mệnh của mình ra, căn phòng liền trở nên yên tĩnh.
Cô ta ngẩng đầu nhìn xung quanh, đã không còn gì cả.
Viên đá trong lòng Tô Nhược Vân cuối cùng cũng rơi xuống, ngày hôm sau cô ta đã nói chuyện này với Vương Vãn Hương.
Vương Vãn Hương cực kỳ hoảng sợ, “Vân Vân, con có biết hôm qua mẹ đã nhìn thấy gì khi đi thăm mộ tổ không?”
Tô Nhược Vân hơi khó hiểu.
“Ở mộ tổ có thêm một cái hố!”
“Có thể là ai đó đào cũng nên?”
“Sao có thể chứ? Nhà họ Tô đến đời bố con chỉ còn lại một người đàn ông là ông ấy thôi, trong nhà hoàn toàn không còn ai, người trong thôn rất kỵ chuyện này. Tuyệt đối không thể động đến mộ tổ nhà người khác, sao có thể có người đào một cái hố bên cạnh chứ?”
“Vậy có thể nào là trẻ con chơi đùa không?” Tô Nhược Vân không coi trọng.
“Con còn trẻ nên không hiểu, mộ tổ được xếp theo vai vế, vị trí của cái hố đó chính là vị trí của đời các con, mẹ biết ngay là Tô Kiêm Mặc đã trở về rồi!”
Chương 1494
Vương Vãn Hương giận dữ chửi rủa.
“Mẹ, mẹ đừng tự hù dọa chính mình, chuyện này làm sao có thể?”
“Tối hôm qua không phải cậu ta đã đến tìm con sao? Chúng ta phải nghĩ cách gì đó, ít nhất là tới mộ cậu ta đốt chút tiền giấy, cứ như tiếp tục vậy không được. Vân Vân, con nghe lời mẹ đi.”
Lúc đầu, Tô Nhược Vân không nghe lời Vương Vãn Hương, khó khăn lắm ở quê cô ta mới có thể ngủ ngon được, đương nhiên không muốn đi.
Nhưng cô ta nhìn thấy Tô Kiêm Mặc ở trong phòng mình liên tiếp ba ngày rồi, cuối cùng cô ta đều lấy bùa hộ mệnh ra, rốt cuộc cũng không thể không nghe lời Vương Vãn Hương.
Hai người cùng nhau về, Vương Vãn Hương và Tô Nhược Vân cùng đến mộ của Tô Kiêm Mặc để đốt tiền giấy, Tô Nhược Vân cũng không thể lo cho đứa trẻ trong bụng.
“Mẹ, mẹ lên xe trước đi, con nói với Kiêm Mặc mấy câu.”
“Cũng được, con nhắc cậu ấy mấy câu, bảo cậu ấy nhớ điểm tốt của con.”
Vương Vãn Hương cũng không nói gì, chỉ quay lại xe, để lại một mình Tô Nhược Vân.
Tô Nhược Vân nhìn xung quanh không có ai.
“Kiêm Mặc, là tôi có lỗi với cậu, đúng là tôi đã hại cậu, tôi biết là những chuyện này không thể giấu được cậu, tôi đã biết lỗi rồi, cậu hãy tha cho tôi đi, nể mặt đứa con trong bụng tôi, cậu tha cho tôi một lần được không.”
Tô Nhược Vân vẻ mặt tiều tụy vuốt ve bụng mình.
“Sau này tôi nhất định sẽ đốt nhiều tiền giấy cho cậu, nếu có thể, tôi sẽ giúp cậu di dời về phần mộ tổ tiên, tôi chỉ xin cậu hãy tha cho tôi.”
Tô Nhược Vân cúi đầu lạy ba lần về phía ngôi mộ, sau đó từ từ rời đi.
Trên đường trở về, Tô Nhược Vân và Vương Vãn Hương lúc đầu không nói chuyện, Vương Vãn Hương do dự một lúc lâu rồi mới nói.
“Vân Vân, mẹ nhờ người hỏi thăm rồi, nói vụ án của bố con, nếu chi ít tiền thì chắc là có thể giảm án, con cũng biết hoàn cảnh nhà chúng ta rồi, thật sự là không có tiền, con xem…”
Vương Vãn Hương rất không muốn mở lời, bà ta cũng biết rằng Tô Nhược Vân sống trong nhà Mộ Dung rất không như ý.
“Mẹ, con hiểu ý của mẹ, tiền sinh hoạt hàng tháng anh Dịch cho con rất hạn chế. Con đã cố gắng hết sức để tiết kiệm rồi.”
“Mẹ biết con không dễ dàng gì, không phải bất đắc dĩ thì mẹ cũng thật sự không muốn phiền đến con, nhưng mà bố con…”
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ nghĩ cách.”
Tô Nhược Vân cố gắng hết sức xoa dịu Vương Vãn Hương.
Bởi vì đã trở về rồi, Tô Nhược Vân không có cách nào cùng Vương Vãn Hương về quê nữa, tiễn Vương Vạn Hương đi, cô ta chỉ đành phải trở về nhà Mộ Dung.
Tô Nhược Vân mang bùa hộ mệnh của mình về, ngày hôm đó khi đang ngủ trưa, cô ta đột nhiên bị điện thoại đánh thức.
“Xin chào, cho hỏi cô có phải cô Tô Nhược Vân không?”
“Là tôi, xin hỏi anh là…”
“Xin chào cô Tô, tôi ở bên sản phẩm dưỡng da Mộng Thời Đại, bên phía chúng tôi đang có một hoạt động, hy vọng có thể mời cô tham dự.”
“Xin lỗi, bây giờ tôi đang dừng sắp xếp công việc, chắc anh biết tôi đang mang thai chứ?”
Tô Nhược Vân vẫn có chút vui mừng vì bây giờ mà mình vẫn còn có người mời.
Chương 1495
“Cô Tô, phiền cô nghe tôi giải thích một chút, nhãn hiệu của chúng tôi muốn mời một phụ nữ đang mang thai tham dự hoạt động, đến chứng minh sản phẩm dưỡng da của chúng tôi là hoàn toàn tự nhiên, ngay cả phụ nữ đang mang thai cũng có thể sử dụng. Cô yên tâm đi, hoạt động này chỉ giống như hình thức phỏng vấn mà thôi, cô chỉ cần ngồi nói chuyện với người dẫn chương trình là được, đại khái khoảng một tiếng, tiền cát-xê của chúng tôi là một triệu.”
Một triệu một giờ, điều này làm cho Tô Nhược Vân có chút động lòng.
Bây giờ cô ta đang thiếu tiền, mặc dù Mộ Dung Dịch mỗi tháng đưa cho cô ta năm mươi nghìn tệ tiền sinh hoạt phí, nhưng số tiền này đối với cô ta mà nói sao có thể đủ được?
Hơn nữa, cô ta muốn làm gì cũng không được.
Nếu cô ta có thể nhận được một triệu này, chưa biết chừng còn có thể giảm án cho bố cô ta.
“Cô Tô, nếu cô thấy tiền cát-xê quá thấp thì chúng ta có thể bàn bạc lại, cô coi như giúp tôi được không? Chúng tôi thật sự không tìm được người nào phù hợp cả.”
Đối phương lại khẩn cầu một lần nữa.
“Tôi ra ngoài làm hoạt động không phải vì tiền, sản phẩm của mấy người phải thực sự tốt tôi mới đồng ý lên sân khấu.”
“Đây là chắc chắn rồi, sản phẩm của chúng tôi thật sự rất tốt, cô cũng có thể dùng thử.”
“Bây giờ tôi đang mang thai, cơ thể thực sự không tiện, mấy người bắt buộc phải đảm bảo an toàn cho tôi.”
“Chuyện này thì cô cứ yên tâm, từ khi bắt đầu phỏng vấn đến khi kết thúc tuyệt đối sẽ không quá một tiếng, hơn nữa chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong lời thoại cho cô rồi. Trong suốt quá trình đều sẽ để cô ngồi, tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì, những điều này đều được quy định trong điều khoản hợp đồng.”
“Như vậy thì tốt.”
“Cô Tô, còn một chuyện nữa, tôi muốn xin sự đồng ý của cô, khoảng thời gian trước, tôi biết rằng bố cô đã ngồi tù rồi, hơn nữa việc này là do Tô Lam làm. Tôi rất thông cảm với cô, vì vậy khi phỏng vấn chúng tôi có thể thêm một số câu hỏi về vấn đề này không, cũng là muốn kêu oan cho cô, cô xem có được không?”
Đương nhiên Tô Nhược Vân biết rằng đối phương nào muốn kêu oan cho mình chứ, chỉ là muốn ké fame thôi.
Nhưng họ ké fame như vậy, còn về bản thân mình nói gì đều do mình quyết định, bản thân cô ta cũng không thiệt.
“Cũng được, tôi còn đang không tìm được kênh để lên tiếng đây, nếu như mấy người đồng ý thì tôi bằng lòng phối hợp.”
“Vậy thì quá tốt rồi, cô Tô, chúng tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm cụ thể cho cô, đến lúc đó chúng ta gặp nhau nhé!”
Đối phương cúp điện thoại, Tô Nhược Vân nhướng mày vui mừng, thật tốt quá, ông trời rất tốt với cô ta, muốn gì được nấy.
Bây giờ đừng nói là một triệu, đối với cô ta mà nói một trăm nghìn cũng không phải là một con số nhỏ rồi!
Tô Nhược Vân không nói với người nhà, dù sao thì Lâm Thanh Phượng cũng không hay xem tin tức, hơn nữa, đây chỉ là tham gia hoạt động của nhãn hiệu, phạm vi phát hành cũng sẽ không quá rộng.
Cuối cùng, nếu Lâm Thanh Phượng biết, cùng lắm là mắng cô ta vài câu, dù sao thì cũng đã kiếm được tiền rồi, tiền trảm hậu tấu.