Doãn Cẩn nhịn cười nhìn hai người cãi nhau.
“Cậu cười cái gì mà cười?”
Tất nhiên là Quan Triều Viễn không dám làm gì Tô Lam, nên anh đành phải trút giận lên người Doãn Cẩn.
“Sếp Quan, mợ chủ, tôi phát hiện ra càng ngày hai người càng yêu nhau hơn hay sao ấy.”
“Hai chúng tôi đang cãi nhau, cô ấy còn đang muốn đuổi việc tôi kia kìa! Cậu lại còn dám nói là chúng tôi càng ngày càng tình cảm với nhau hơn à? Mắt cậu để sau gáy hay gì?”
“Trong mắt tôi, hai người cãi nhau chính là hình ảnh bình thường hằng ngày của hai người. Bởi vì hai người không hề kiêng kị gì nhau nên nghĩ thế nào thì nói thế, muốn cãi nhau ra sao thì cứ vậy mà cãi, không sợ rằng cãi xong thì sẽ chia tay.”
Nghe câu nói ấy, Quan Triều Viễn lập tức nhướn mày lên, hóa ra tình cảm giữa anh và Tô Lam càng ngày càng sâu đậm hơn à?
Hình như là thế.
Vậy là Quan Triều Viễn cứ thế đứng dậy, đi thẳng ra khỏi thư phòng.
“Dù sao thì công ty này cũng không còn là của anh nữa rồi, sống chết gì cũng chẳng liên quan đến anh nữa. Em muốn đuổi việc anh thì cứ đuổi đi, anh không quan tâm.”
Quan Triều Viễn vênh váo đi về phía phòng ngủ.
Cãi nhau thì cứ cãi nhau đến cùng thôi, dù sao thì Tô Lam cũng sẽ không làm gì anh cả.
Doãn Cẩn thận sự rất hối hận khi vừa nói câu kia, hôm nay còn có rất nhiều việc, nếu Quan Triều Viễn thật sự quyết tâm bỏ con giữa chợ…
Doãn Cẩn lập tức quay sang cầu cứu Tô Lam.
Sau đó chỉ thấy Tô Lam nói bốn chữ: “Em đang mang thai.”
Quan Triều Viễn như bị điện giật, lập tức dừng bước, nhanh chóng quay người lại rồi xị mặt ra đi vào thư phòng.
Đại khái thì hình ảnh này gọi là dọa sợ trong một giây.
Doãn Cẩn giơ ngón cái với Tô Lam rồi ôm tài liệu đi vào thư phòng, sau khi bàn giao mọi chuyện xong thì liền rời đi.
Tô Lam cầm cốc trà bưởi mật ong đi vào thư phòng.
“Mấy nay thời tiết có vẻ hanh khô, anh cẩn thận đừng bốc hỏa.”
Quan Triều Viễn đang vùi đầu vào làm việc trong đau khổ, nhiều việc thế này anh không thể vứt hết cho Tô Lam được, cô đang là phụ nữ có thai!
“Tô Lam, vừa nãy em hỏi Doãn Cẩn chuyện người đại diện, em có ý gì à?”
“Tỷ lệ người xem của ‘Duy Nương’ đang quá thấp, đợt trước đoàn làm phim cũng không đi tuyên truyền, có vẻ như hết tiền đầu tư rồi, chuyện này cũng chỉ có thể nhờ vào em thôi. Em nghĩ nếu bây giờ em chỉ đăng bài trên weibo thì sẽ không đủ hiệu quả, nhưng nếu như em có thể làm đại diện cho một sản phẩm nào đó của tập đoàn Dark Reign thì sẽ có tiếng vang lớn hơn, như thế cũng sẽ hiệu quả hơn.”
“Không cần phải giành hợp đồng đại diện của người khác, cũng đừng có đại diện cho những sản phẩm mới. Trò chơi mà Nhiễm Tranh đang đại diện có doanh thu cao lắm, giờ đã xếp thứ hai rồi, chỉ cần thêm một người đại diện nữa cho trò chơi này là được.”
“Đúng rồi! Tại sao em lại không nghĩ ra nhỉ, quên mất cậu nhóc Hắc Thổ đó!”
Ánh mắt của Tô Lam lóe lên.
Lâu lắm rồi cô chưa liên hệ lại với Mục Nhiễm Tranh, nhưng cô vẫn thường xuyên đọc được những tin tức liên quan đến Mục Nhiễm Tranh.