“Đúng vậy, cho nên hôm nay anh mới đặc biệt thành thật nói ra hết mọi chuyện đã xảy ra cho em biết! Em yên tâm, anh tuyệt đối không để ý tới cô ta nữa! Lần sau cô ta lại tới công ty, anh sẽ nói bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài.”
Tô Lam thấy mình không hỏi ra được chuyện gì thì dứt khoát không hỏi nữa, “Anh ngủ đi, chúc ngủ ngon, chồng.”
Nhưng cô không thể nào quên được chuyện cái quần lót. Cô nhớ mang máng cô gái được Quan Triều Viễn cứu lên hình như chỉ mười bảy, mười tám tuổi, chắc bây giờ cũng khoảng hai mươi tuổi.
Cuộc sống vẫn tiếp tục, Quan Triều Viễn đi làm như mọi khi. Thỉnh thoảng Tô Lam sẽ có chút công việc đơn giản nhưng phần lớn thời gian đều ở nhà với con.
Hôm nay, Quan Triều Viễn đang ở trong văn phòng thì nhận được tin nhắn WeChat của Lê Thấm Thấm.
“Tối nay anh tới chơi điện tử đi. Nếu anh thắng được tôi, tôi sẽ không dây dưa với anh nữa.”
“Cô tưởng có thể dùng lý do tương tự lừa tôi lần thứ hai à?”
“Lần này tôi nói thật, chỉ cần anh có thể thắng tôi, tôi bảo đảm không xuất hiện trong thế giới của anh nữa!”
“Cô bảo tôi làm sao tin cô được?”
“Thật ra anh có thể không cần thắng tôi, tôi vẫn sẽ không xuất hiện nữa. Ba tôi sắp đưa tôi ra nước ngoài du học. Công ty của anh và ba tôi có quan hệ hợp tác, anh có thể hỏi thăm!”
Quan Triều Viễn lập tức gọi điện thoại cho Doãn Cẩn. Sau khi anh ta hỏi thăm thì biết được ông cụ nhà họ Lê muốn đưa cô con gái cưng ra nước ngoài du học.
Quan Triều Viễn vui mừng hớn hở, không ngờ vấn đề lại được giải quyết dễ dàng như vậy.
“Nếu cô đã sắp đi, sao tôi còn phải tới chơi điện tử với cô chứ?”
“Anh cứ xem như tôi cầu xin anh, được không? Mấy ngày nay tôi đã nhìn ra được anh một lòng chung thủy với vợ anh, tôi đã bỏ cuộc rồi! Anh xem như tới chơi với tôi thôi, được không?”
“Không được.”
Nếu có thời gian như vậy, Quan Triều Viễn vẫn muốn ở nhà cùng với Tô Lam hơn.
“Sao con người anh không có chút tình cảm gì vậy? Anh cứ xem như tôi cầu xin anh, được không? Tôi ở nhà rất đáng thương, sắp phải đi rồi. Anh là người duy nhất tôi từng thích, cứ coi như tiễn tôi được không?”
“Không được.” Quan Triều Viễn vẫn “thiết diện vô tư”.
“Nếu anh không nhận lời, tối nay tôi sẽ lại tới biển Tình Nhân tự sát! Tám giờ tối ở thành phố trò chơi điện tử, không gặp không về!”
Quan Triều Viễn nhíu mày, bối rối nhìn tin nhắn do cô nhóc này gửi tới.
Vì vậy anh chụp màn hình tất cả lịch sử trò chuyện và gửi cho Tô Lam. Loại chuyện này cứ hỏi vợ, chắc chắn không sai được.
“Vậy anh đi đi.” Tô Lam nhắn lại, “Cô ta là một cô nhóc nghịch ngợm, còn có thể làm gì anh chứ?”
“Vợ, em bảo anh đi thật à?”
“Chẳng may cô ta lại tự sát như lần trước thì sao? Cô gái này quá nổi loạn, tâm lý không bình thường. Anh cứ đi một chuyến rồi về sớm là được.”
Tô Lam vừa thấy Quan Triều Viễn thẳng thắn gửi lịch sự trò chuyện tới thì không suy nghĩ nhiều, đã đồng ý cho Quan Triều Viễn đi.
Dù sao đó chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi.