Tô Duy Nam và Sam cùng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Sam nhấn mạnh thêm lần nữa: “Cô Tô à, nếu cô Mộ tiếp tục ở lại đây thì sẽ được hỗ trợ bởi máy móc chữa bệnh hoàn thiện, nếu như đưa cô ấy về, tôi không dám chắc hiệu quả điều trị sau đó đâu”
Tô Lam nói: “Giáo sư Sam, tôi cũng là bác sĩ, cho nên tôi biết thí nghiệm kích điện mà ông nói, thật ra là dùng điện để kiểm tra phản ứng thần kinh, chỉ là điện áp hơi thấp một chút mà thôi.”
“Ông nói có đúng không?”
Tô Lam quay đầu nhìn về phía Tô Duy Nam: “Anh à, anh để vậy được sao?”
Tô Duy Nam nhíu mày, anh biết rõ, sau khi Mộ Mẫn Loan đi theo anh, cái gì cô cũng không sợ mà sợ nhất là đau.
Chỉ mấy chữ đơn giản mà Tô Lam nói lại khiến Tô Duy Nam dao động.
Nếu như Mộ Mãn Loan phải tỉnh lại trong đau đớn, sau đó lại rơi vào tuyệt vọng một lần nữa, chẳng bằng để cho cô được sống yên ổn trong thế giới của mình, ít nhất cô còn có thể cười được.
Sau một hồi trầm mặc, Tô Duy Nam mới nói: “Tôi muốn dẫn cô ấy đi”
Sam bất đắc dĩ nhún vai một cái.
“Được, nếu đây là quyết định của hai người thì chắc chăn tôi sẽ tôn trọng nó, chỉ là mong mọi người đừng hối hận.”
Sau khi nói xong lời này, Sam đi gọi y tá tới, đưa mấy người Tô Duy Nam ra chỗ lễ tân làm thủ tục xuất viện.
Từ đầu tới cuối, Tô Lam đều đi theo bên cạnh Tô Duy Nam.
Lúc họ đang làm thủ tục, có một người đàn ông cao gầy, tóc vàng mắt xanh đeo khẩu trang đi vào.
Anh ta cũng đi tới chỗ y tá ở quầy tiếp đón, hỏi thủ tục để nhập viện, cũng chính vào lúc này, phía sau anh ta vang lên một đoạn đối thoại bãng tiếng trung.
Hơn nữa giọng người phụ nữ kia có phần quen thuộc, người đàn ông bất giác quay đầu nhìn sang Lúc anh ta bắt gặp Tô Lam, đôi đồng tử như co rụt lại, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Sao lại là cô ta?”
“Anh ơi”
Y tá gọi người đàn ông một tiếng, anh ta vội vàng quay đầu lại, kéo khẩu trang của mình lên một chút.
Dưới sự chỉ dẫn của y tá, người đàn ông ký tên mình vào vị trí bên dưới, Asius.
Lần này Asius tới đây là để làm thủ tục nhập viện cho bà Smith.
Chỉ là anh ta không ngờ rằng mình lại gặp Tô Lam ở nơi này, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nếu Tô Lam đã tới, có phải chứng tỏ Quan Triều Viễn cũng đang ở đây không?
Trong đôi mắt của Asius lóe lên ánh lạnh.
Trước đó ở thành phố Ninh Lâm, anh ta không làm gì được Quan Triều Viễn nên chỉ có thể để mặc cho người kia bắt nạt mình.
Nhưng giờ thì khác rồi, đây không phải là nước Thiên Hoàng, lại càng không phải là Ninh Lâm.
Cho dù Quan Triều Viễn có ba đầu sáu tay cũng không thể vươn dài tới đây được.
Bây giờ đến lượt anh ta báo thù, có oán báo oán.