Vì Tô Lam mang thai nên nội dung của quảng cáo này cũng rất đơn giản, chưa đầy một buổi đã xong rồi.
Chuyện Tô Lam vẫn chưa được thông báo cho người nhà họ Mục, nhưng Mục Nhiễm Tranh thấy thỉnh thoảng Tô Lam lại đưa tay xuống xoa bụng, cộng thêm việc phần eo của cô to lên thì liền hiểu ra.
“Có phải là tôi sắp lên chức cậu rồi không?”
“Hắc Thổ, phiền anh nhớ rõ địa vị của mình trong gia đình. Cùng lắm thì anh chỉ được làm chức em họ thôi, ai cho lên làm cậu chứ?”
“Cô mang thai thật à?” Mục Nhiễm Tranh vừa mừng vừa lo.
Tô Lam mỉm cười ngọt ngào, nhẹ nhàng xoa bụng mình: “Chúc mừng anh, sắp được lên chức em họ rồi!”
“Má ơi, chuyện này, chuyện này…” Mục Nhiễm Tranh bối rối đến mức ăn nói lộn xộn.
“Chuyện này gì mà chuyện này? Mau nghĩ đến việc chuẩn bị tiền lì xì cho anh họ đi.”
“Vậy chắc cô sắp rời khỏi ngành giải trí rồi đúng không? Với tính cách của chú tôi thì chắc chắn cậu ấy sẽ không cho cô làm việc tiếp đâu.”
Câu nói này của Mục Nhiễm Tranh đã đâm thẳng vào tim của Tô Lam.
“Tôi đang nghĩ kỹ về vấn đề này.”
“Tôi vẫn còn việc phải làm, hôm khác đến thăm cô sau nhé.”
Sau khi hai người chia tay nhau, Tô Lam liền đi đến Quốc tế Tinh Hoàng, đã đến lúc phải tâm sự với Từ Tinh Như rồi.
Trước kia Quan Triều Viễn đã nhắc nhở, Tô Lam đi ra ngoài nhất định phải có vệ sĩ đi cùng.
Lần này cũng vậy, cả Lục Uy Nhiên và Từ Phóng đều đi theo sát cô.
“Mợ chủ, cẩn thận.” Lúc bước lên bậc thang, Từ Phóng lập tức chạy lên đỡ Tô Lam.
“Cảm ơn, mặc dù chưa được mấy tháng nhưng đi đứng có vẻ bất tiện hơn rất nhiều rồi.” Tô Lam tự lên tiếng trêu chọc bản thân.
Vào khoảnh khắc đó Lục Uy Nhiên liền có cảm giác là Tô Lam đang mang thai.
Mặc dù bộ đồ Tô Lam đang mặc có vẻ đánh lừa thị giác, nhưng nếu đứng gần thì vẫn có thể thấy rằng bụng của cô đã to lên rồi.
Mà thấy Từ Phóng căng thẳng như vậy, Lục Uy Nhiên lại càng chắc chắn hơn.
Nếu như cô sinh đứa con này ra, thì vị trí Mợ Quan của cô sẽ lại càng vững chắc hơn.
Từ Tinh Như không ngờ mình mới không gặp Tô Lam có mấy tháng, tới khi gặp lại cô đã thay đổi lớn như vậy.
Cũng nhờ Từ Tinh Như tinh mắt, vừa thấy Tô Lam mặc quần áo rộng rãi đã lập tức phát hiện ra.
“Tô Lam, đã lâu không gặp. Cô cố ý chạy tới công ty không phải muốn nói cho tôi biết cô có thai chứ?”
Từ Tinh Như cố ý nói thật khẽ.
Cho dù đây là công ty nhà mình nhưng càng ít người biết tin tức này càng tốt.
Ngay cả nghệ sĩ cùng công ty cũng có sự cạnh tranh.
Tô Lam không ngờ Từ Tinh Như vừa liếc mắt đã nhìn ra được.
Cô cúi đầu quan sát cơ thể mình, “Trông em bây giờ rõ như vậy sao?”
“Cô có thai thật à?”
Từ Tinh Như vẫn rất chấn động khi nghe được lời xác nhận.
“Chị Tinh Như, em rất xin lỗi, mang thai là chuyện ngoài ý muốn.”