“Anh, bỏ tôi ra đi…” Tô Lam nghẹn ngào cầu xin Nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của cô, ánh mắt Quan Triều Viễn lại càng tối hơn: “Vậy thì hãy nói đi”
Tô Lam ủ rũ gục vào bờ vai anh, cô vô cùng ngượng ngùng nói: “Chúng ta, chúng †a không phải giả vờ yêu nhau, chúng ta là tâm đầu ý hợp, tương thân tương ái, thân thể không thể có đôi cánh phượng đủ màu để bay cùng nhau, nhưng có tâm linh tương thông.”
Thấy cô sợ hãi đến thơ cũng nói ra được, trong mắt Quan Triều Viễn thoáng qua ý cười.
Hôm nay chỉ đến đây thôi!
Cô nhóc của anh bướng bỉnh ngang ngược như vậy, nếu ép quá sẽ bị phản tác dụng “Thành ngữ và thơ đều dùng rất tốt”
Quan Triều Viễn kết thúc cuộc tra tấn ngọt ngào này, đôi mắt của anh hiện lên sự cưng chiều và dịu dàng chưa từng có từ trước đến nay.
Tô Lam yếu ớt dựa vào lòng anh.
Tốt em gái của anh ý!
Đồ không biết xấu hổ.
Vậy mà anh dám đùa giỡn lưu manh ở trên xe.
Đằng trước cô có rất nhiều người đi qua đi lại, cô đã không còn mặt mũi nhìn mọi người nữa rồi.
Sau khi trêu chọc Tô Lam xong, Quan Triều Viễn thỏa mãn buông cô ra.
“Nếu chúng ta đã tâm đầu ý hợp như vậy, thân thể không thể có đôi cánh phượng đủ màu để bay cùng nhau, Nhưng nếu đã tâm linh tương thông, thì có phải em cũng như thế không? Chúc em sinh nhật vui vẻ nha.”
“Cái gì cơ?”
Tô Lam sững người, sau đó mới nhớ ra.
Hôm nay là sinh nhật của cô, thế mà cô còn quên mất sinh nhật của bản thân.
Nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ nói ngày sinh nhật của mình cho Quan Triều Viễn, thế mà anh có thể biết được.
Hóa ra tất cả mọi thứ anh chuẩn bị hôm nay là vì muốn tặng quà sinh nhật cho cô.
Lúc này trong lòng Tô Lam cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô muốn mở miệng nói, nhưng không biết phải nói gì?
Người đàn ông này vừa bá đạo vừa xấu xa, thế mà cũng có lúc thật chu đáo, cẩn thận.
Phải nói rằng, anh tặng món quà sinh nhật này còn quý giá hơn tất cả mọi thứ.
“Cảm… Cảm ơn anh.”
Tô Lam cầm chặt túi hồ sơ vào trong tay, sau đó cô vội vàng ôm nó vào lòng.
Quan Triều Viễn nhìn thấy hành động của cô, anh do dự một lúc rồi mới nói: “Người cha thật sự của hai đứa nhóc, em có từng nghĩ muốn đi tìm anh ta không?”
Đây là lần đầu tiên Quan Triều Viễn muốn làm một việc mà phải suy nghĩ đắn đo.
Anh muốn nói cho Tô Lam biết, người đàn ông điên cuồng với cô trong buổi tối năm năm trước chính là anh.
Nhưng anh lại nghĩ đến phản ứng của Tô Duy Hưng sau khi biết sự thật vào ngày hôm đó Đây không phải lần đầu tiên anh giữ mọi việc trong lòng.
Có những khi thứ mà mình càng quý trọng, thì bản thân càng trở nên cẩn thận hơn.