“Tôi không biết từ khi nào Tô Lam được gán với cái tên đàn bà đê tiện?”
“Nói như thế thì cô không sai à. Tôi nói cho cô L, Lê Duyệt Tư là đàn chị của tôi, tôi từ nhỏ đã quen biết cô ấy, cả thủ đô này ai mà không biết cô ấy và cậu Quan là một cặp đôi trai tài gái sắc, tôi cảnh cáo cô hãy mau tránh xa cậu Quan, nếu không tôi sẽ không tha cho cô.”
Cách nói chuyện của cái cô Kỷ Hân Tinh này hoàn toàn giống với Lê Duyệt Tư.
Tuy là cô ta trông cũng xinh xắn nhưng tính cách lại đáng ghét y hệt Lê Duyệt Tư.
Tô Lam cô không phải là loại người thích đi gây chuyện với người khác.
Nhưng nếu như có ai dám khiêu khích cô thì cô cũng tuyệt đối không bao giờ im lặng cho qua.
“Lời của cô cũng hay đấy chứ, nữ thần của cô cũng đã đính hôn rồi, chẳng lẽ cậu Quan phải giữ thân như ngọc cho cô ta sao?”
“Cho dù đàn chị của tôi đã đính hôn, thế thì đã sao? Trên đời này ngoại trừ cô ấy ra thì có ai có thể xứng đôi vừa lứa với cậu Quan chứ, cô là cái gì, một đứa con gái nghèo xuất thân từ nông thôn, nghĩ là bản thân có vài đồng tiền thối thì có thể bay lên cành thành phượng hoàng sao? Cô có biết xấu hổ không đấy? Dám lấy gương ra soi thử bản thân mình là cái gì không?”
Kỷ Hân Tinh càng mắng càng khó nghe.
Đặc biệt khi cô ta nhìn dáng vẻ yên lặng và dịu dàng của Tô Lam thì cảm thấy cô rất dễ bị ức hiếp Cô ta chẳng những cảm thấy chưa thoả mãn với việc mắng chửi, nguyền rủa ấy mà còn đưa tay kéo lấy áo của Tô Lam, rồi dùng sức đẩy ra sau.
Ngay khi cô ta tưởng rằng Tô Lam sẽ ngoan ngoãn chịu đựng thì lại thấy cô đột nhiên lùi lại một bước, tay trái túm lấy cổ tay của mình.
Sau đó, tay phải mạnh mẽ vẫy qua.
“Bốp!”
Một bạt tay chính xác giáng trên mặt Kỷ Hân Tỉnh.
Kỷ Hân Tinh trực tiếp bị bạt tay ấy đánh cho ngơ ngác.
Cô ta sững sờ nhìn Tô Lam, thật sự không dám tin vào mắt mình: “Cô, cô dám đánh tôi?”
Tô Lam buông tay ra và dửng dưng nhìn cô ta: “Tôi đánh cô khi nào chứ? Vừa nãy chỉ là cảm thấy tay có chút ê ẩm nên vận động một chút thôi, cô tự đưa mặt tới đây, trách tôi sao?”
Sau khi nghe những lời của Tô Lam, nếu như lúc nãy chỉ là không dám tin thì bây giờ cô ta hoàn toàn sụp đổ.
Cô không bị điếc.
Lúc nãy con đê tiện Tô Lam này lại nói là cô chỉ muốn thư giãn gân cốt, là bản thân mình tự đưa mặt đến cho cô đánh.
“Còn nữa, ở đây ngoại trừ hai chúng ta cũng không có người thứ ba. Cô nói tôi đánh cô, có ai nhìn thấy không? Lại có ai có thể làm chứng không? Tôi cũng có thể nói, vừa nãy cô muốn đẩy ngã tôi. Cô không thể vì cô có một đàn chị là nữ thân quốc dân mới mà không xem người trong đoàn phim ra gì?
Nếu như chuyện cô bị tôi đánh truyền ra ngoài thì cho dù có Lê Duyệt Tư chống lưng cho cô, e là cũng chưa chắc có người dám mời cô làm việc lần nữa.”
Khi Tô Lam nói chuyện, trên gương mặt cô vẫn nở nụ cười dịu dàng.
Bộ dạng này của cô khiến Kỷ Hân Tinh hận không thể xông lên mà xé rách mặt nạ giả tạo đó.
Cô ta ra mắt dưới ánh hào quang của Lê Duyệt Tư, hành trình trở thành ngôi sao đầy rộng mở, trước giờ chưa từng có ai dám lớn tiếng nói chuyện với cô như thế.