Anh vẫn hơi ngơ ngác.
“Ngày mai chúng ta đến bệnh viện đi.” Tô Lam do dự một lúc rồi nói.
“Đến bệnh viện? Đến bệnh viện làm gì cơ?”
“Anh không thấy dạo này anh hơi lạ à?”
Quan Triều Viễn ngáp dài một cái, có vẻ như anh vẫn chưa thấy mình ngủ đủ.
“Đâu có đâu, anh có gì mà lạ chứ? Anh vẫn đang rất khỏe mạnh mà.”
Quan Triều Viễn mỉm cười với Tô Lam.
Nhưng Tô Lam lại chẳng thể cười đáp lại anh được.
Cô đỡ mặt Quan Triều Viễn lên.
“Chẳng lẽ anh không phát hiện ra rằng gần đây anh ngủ rất nhiều à? Gọi thế nào anh cũng không chịu tỉnh. Hôm nay anh đang ăn cơm thì lăn ra ngủ, cuối cùng em và thư ký Doãn phải đỡ anh lên giường đấy.”
“À, hóa ra là vậy, không sao đâu, anh chỉ hơi buồn ngủ thôi, ngủ nhiều cũng là bệnh à? Anh nghĩ chắc do gần đây anh không ngủ đủ thôi mà.”
“Gần đây ngày nào anh cũng đi ngủ trước mười giờ, sáng hôm sau tám giờ mới dậy, sáng nay còn dậy lúc mười giờ hơn. Sao có thể nói là không nghỉ ngơi đủ chứ?”
“. . .”
“Nghe em này, ngày mai đến bệnh viện khám đi.”
“Không cần phải làm vậy đâu, sức khỏe của anh ổn lắm, hay là đêm qua anh khiến em chưa thỏa mãn nên em mới có ý kiến?”
Quan Triều Viễn nở nụ cười xấu xa rồi nhéo mặt Tô Lam.
“Hay là tối nay để anh đền bù lại cho em nhé?”
“Bây giờ em đang nói chuyện rất nghiêm túc đấy! Đừng có ép em phải nổi giận với anh. Anh có chịu đi bệnh viện không hả?”
Tô Lam bỗng nghiêm mặt lại, điều này khiến cho Quan Triều Viễn không kịp trở tay.
Nụ cười trên mặt Quan Triều Viễn cứng đờ lại.
“Anh đi, anh có nói là không đi đâu, sao em lại giận rồi?”
Quan Triều Viễn dùng tay trái ôm Tô Lam vào lòng mình.
Tô Lam rúc vào lòng Quan Triều Viễn, khẽ thở phào một hơi.
“Trong nhà đã có một bệnh nhân rồi, em không muốn có thêm một người nữa đâu. Anh nghe lời em đi nhé?”
Giọng của cô ẩn chứa đầy sự bất lực.
Mấy năm qua, Tô Kiêm Mặc phải ra ra vào vào bệnh viện rất nhiều lần, điều này đã khiến cô cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cô thật sự hy vọng rằng Quan Triều Viễn sẽ không có vấn đề gì.
“Anh nghe lời em, ngày mai anh sẽ đến bệnh viện, em đừng khóc nữa.”
Giọng nói của Quan Triều Viễn tràn đầy sự yêu chiều.
“Vâng.”
Quan Triều Viễn biết rõ, lần này anh đã khiến Tô Lam phải lo rồi.
Nhưng mà anh biết bản thân mình đang gặp phải vấn đề gì rồi.
Sáng hôm sau, anh đã dậy trước cả Tô Lam, thật ra là anh đã để điện thoại xuống gối của mình rồi chỉnh âm lượng chuông điện thoại lên mức to nhất.