Đôi mắt của Tô Lam sáng lên. Sao cô không nghĩ đến chuyện này nhỉ? Dù sao cô mang thai cũng đã được gần bảy tháng, sau khi tốt nghiệp đại học, cô cũng không bận công tác gì, việc cô cần làm bây giờ chính là an tâm dưỡng thai.
Vừa hay, cô có thể ra nước ngoài để thư giãn, thuận tiện thăm Mộ Mẫn Loan một chút.
Ý nghĩ vừa nảy ra ở trong đầu, Tô Lam ngay lập tức len lén nhìn về phía Quan Triều Viễn €ô còn chưa mở lời, Quan Triều Viễn đã lạnh lùng mở miệng: “Em đã được bảy tháng rồi đó”
Câu nói này có nghĩa là, bụng đã lớn như vậy rồi, em còn muốn đi đâu nữa? Ngoan ngoãn ở nhà cho anh là được rồi!
Tô Lam bất mãn cong miệng lên. Bởi vì Tô Duy Nam còn ở đây, nên cô cũng không nói gì nữa.
Cô tính toán sau khi tạm biệt Tô Duy Nam trở về, cô sẽ không ngừng nói về chuyện này để có thể thuyết phục được Quan Triều Viễn Sau khi ăn tối xong, Tô Duy Nam liền nhanh chóng rời khỏi nhà của bọn họ.
Tiễn Tô Duy Nam đi xong, Tô Lam: cũng đi tám rửa, rồi làm ổ ở trên tầng hai Trước khi đi vào phòng tắm, Quan Triều Viễn theo thói quen đẩy cửa phòng ra, muốn nhìn xem Tô Lam đang làm gì. Không ngờ lúc.
này, cô lại đang cầm iPad xem cái gì đó, vẻ mặt vô cùng tập trung. Quan Triều Viễn cau mày, yên lặng đi tới. Không nhìn còn tốt, vừa nhìn, anh liền phát hiện ra, tiểu gia hỏa này vậy mà đang tìm hiểu về vé máy bay đi Mỹ.
Quan Triều Viễn lập tức xám mặt lại, một mực không nói chuyện. Tô Lam đang tập trung tinh thần tìm vé máy bay, nên căn bản là cô không để ý đến Quan Triều Viễn đứng ở bên cạnh mình.
Cho đến khi Ipad ở trong tay không cánh mà bay đi, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Quan Triều Viễn một mặt không vui ở trước mặt mình.
“Bây giờ đã bắt đầu tìm vé máy bay rồi sao? Có phải em định cuối tuần này, sẽ lẳng lặng không tiếng động mà đi theo anh trai của em về Mỹ không?” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tô Lam liên tục lắc đầu, nói: “Không có! Không có! Em chỉ là tùy tiện xem thôi..”
Quan Triều Viễn thẳng tay ném iPad sang một bên: “Không được đi.”
Tô Lam còn chưa bắt đầu nói, Quan Triều Viễn đã bá đạo, độc tài không phép cô đi như vậy rồi. Trong nháy mắt, cô trở nên tức giận, từ trên giường bò lên, đứng ở trên cao nhìn xuống Quan Triều Viễn Tô Lam hai tay chống nạnh, khí thế hung hăng nói: Vì cái gì chứ? Vì cái gì? Vì cái gì mà anh không cho em đi? Em còn chưa được đi Mỹ đâu! Em muốn đi!”
Quan Triều Viễn thấy cô tức giận dậm chân ở trên giường, thì trái tim suýt chút nữa muốn treo ngược lên. Anh tiến lên một bước, ôm ngang cô xuống giường, để cô ngồi lên đùi của mình: “Em không biết bây giờ em được mấy tháng rồi sao? Bay đến Mỹ mất hơn nửa ngày, em xác định em chịu được sao?”
Tô Lam nháy một bên mắt, đưa tay lên sờ bụng của mình. Lúc ngẩng đầu lên, cô vô cùng đáng thương mà nói: “Em muốn đi thăm Mộ Mẫn Loan, dù sao cô ấy cũng là vì anh trai của em nên mới biến thành như vậy…”
Nói đến đây, miệng của cô cong lên, nước mắt trong hốc mắt tựa như muốn rơi xuống.
Cô tội nghiệp nhìn Quan Triều Viễn, tay nhỏ nắm lấy ống tay áo của anh, nhẹ nhàng lung lay: “Chồng ơi! Chồng yêu ơi! Cầu xin anh đó! Cơ thể của em rất tốt! Mỗi một lần sinh cũng sẽ không có vấn đề gì! Anh cho em đi có được không? Nếu không, chờ con ra đời, em sẽ chẳng thể đi được đâu hết!”
Quan Triều Viễn nhíu chặt chân mày, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng sắp khóc của Tô Lam, thấy cô đau lòng, anh liền không thể chịu được. Mặc dù không thể hiện ra bên ngoài, nhưng thực ra, ở trong lòng, anh đã sớm bị khuất phục một trăm lần rồi.
Cuối cùng, Quan Triều Viễn đành phải mở miệng nói: “Vậy xem biểu hiện của em đi! Nếu như trong một tuần, em có thể béo lên năm cân, anh sẽ để cho em đi”