Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3627


Phỏng chừng chỉ cần đưa đủ tiền thì muốn lên giường với cô ta chẳng phải vấn đề.


Lâm Thúy Vân quay đầu đi, lười biếng dựa vào lan can “Đúng vậy, là tôi”


“Tôi tên Hàng Thụy Châu, là cậu ấm của tập đoàn đầu tư Hàng thị”


Người đàn ông vươn tay tự giới thiệu trước.


Lâm Thúy Vân nhẹ nhàng hớp một ngụm rượu, mặc dù trong giới quảng cáo cô ấy chỉ là người mới, nhưng cha Lâm ra ngoài làm ăn vân thường xuyên dẫn cô ấy theo.


Cho nên một người đàn ông có ý nghĩ không an phận với mình hay không, cô ấy liếc mắt là có thể nhận ra.


Khóe miệng cô khẽ nhếch, xoay người muốn đi: “Thật ngại quá, hiện tại tâm trạng tôi không tốt, thật sự là không có ý làm quen bạn mới, tạm biệt!”


Hàng Thụy Châu vừa nghe Lâm Thúy Vân nói phải rời đi, ánh mắt liền u ám.


Anh ta nhanh chóng đuổi theo chặn đường cô: “Cô muốn bao nhiêu tiền? Ra giá đi”


Lâm Thúy Vân nghe xong câu này gần như không nhịn được cười: “Thật ngại quá, anh vừa nói gì? Tôi nghe không rõ.”


Hàng Thụy Châu cười lạnh, đi vài bước đến trước mặt Lâm Thúy Vân, đôi mắt đảo một vòng đánh giá cô từ trên xuống dưới, xem cô như một cái giá treo hàng vậy: “Tôi hỏi cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu lên giường một đêm với tôi, loại phụ nữ như cô tôi thấy nhiều rồi. Có phải muốn thấy rồi mới chịu dạng chân ra đúng không? Ấn tượng của tôi với cô cũng không tệ lắm, ra giá đi”


Lâm Thúy Vân lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta làm nhục thẳng mặt như vậy, cô ra sức áp chế lửa giận trong lòng, khuôn mặt hiện lên nụ cười lạnh lùng: “Cậu cả Hàng, vậy anh nói xem anh có thể bỏ ra bao nhiêu tiền?”


Hàng Thụy Châu đắc ý nở nụ cười: “Tôi thấy cô cũng không tồi, một đêm ba trăm triệu thì sao? Phải biết răng loại hàng còn nguyên vẹn như cô tối đa chỉ có một trăm năm mươi triệu mà thôi. Tôi cho cô gấp hai, chỉ cần cô có thể hầu hạ tôi thoải mái thì tiền không là vấn đề”


Lâm Thúy Vân cười khẩy, lười biếng mở miệng: “Ba trăm triệu?”


Hàng Thụy Châu nhìn biểu tình của cô ấy, nhất thời đắc ý dào dạt: “Có phải cô bất ngờ lắm không? Có phải từ trước đến giờ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy đúng không?”


Nét cười trên mặt Lâm Thúy Vân ngày càng lạnh hơn, hai tay vẫn khoanh trước ngực: “Đúng vậy, chưa từng được thấy nhiều tiền như vậy đấy!”


Hàng Thụy Châu nghe không hiểu ý tứ trong lời Lâm Thúy Vân, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý: “Vậy là cô đồng ý rồi hả?”


Lâm Thúy Vân nhìn thử xung quanh, phát hiện chỗ này khá bắt mắt. Vì thế cô ấy đưa tay về phía Hàng Thụy Châu ngoäắc nhẹ, ý bảo anh †a lại gần một tí.


Hàng Thụy Châu lập tức cười bỉ ổi, nghĩ mình có thể lập tức âu yếm người đẹp rồi.


Ai biết anh ta vừa mới đến gần thì Lâm Thúy Vân đột nhiên né tránh “Cậu cả Hàng, nơi này đông người lắm.


Không bằng chúng ta đến chỗ ít người tán gẫu một lát được không?”


Lâm Thúy Vân đã uống chút rượu, gương mặt ửng hồng càng tô điểm thêm cho dáng vẻ quyến rũ của cô ấy.


Hàng Thụy Châu lập tức động lòng, cả người như bị câu mất hồn, không ngừng gật đầu: “Được, được, tôi thật thích loại người như cô. Ngoài mặt kiên định không muốn, bên trong thì lại lẳng lơ phóng túng”


Lâm Thúy Vân cố nén cảm giác buồn nôn, trực tiếp đưa tay thắt lại cà vạt của anh ta rồi xoay người đi vào góc khuất của khoang thuyền.


Hàng Thụy Chậu cứ bám theo sau như vậy, nhìn dáng người mê hoặc của cô ấy, còn có bờ mông cong vừa đủ kia, cả người nhiệt huyết sôi trào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK