Cửa phòng đọc sách không đóng kín, ánh sáng dịu nhẹ len qua khe cửa chiếu ra ngoài Tô Lam đứng trước cửa phòng, cô có thể nhìn thấy bóng lưng Quan Triều Viễn ngay trước mặt, anh đang đứng ở cửa sổ sát đất nghe điện thoại Nhìn nghiêng, góc cạnh trên mặt anh đẹp đến mức khiến người ta hoảng hốt đều xử lí vô cùng cẩn thận.
Có lẽ ở trong mắt người khác, Quan Triều Viễn một khi đã ra tay thì sẽ rất nhanh chóng, dứt khoát và vô cùng tàn nhẫn.
Chỉ là sau sự nỗ lực giải quyết mọi chuyện trong tàn nhẫn đó, đều bao hàm mọi tính toán lo toan cho Tô Lam không bị ảnh hưởng.
Mà ngay lúc này, dù anh có tính bao nhiêu lần cũng không thể ngờ được Cố Đức Hiệp có liên quan đến chỉ nhánh thứ hai của nhà họ Lê.
“Cốc cốc cốc” Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Quan Triều Viễn hơi xoay người lại, anh liếc nhìn qua tô mì nóng hổi Tô Lam đang bưng ở trên tay.
Lúc này Tô Lam đang đứng trước cửa phòng, trên người cô còn mang chiếc tạp đề màu trắng: “Mì đã làm xong rồi, anh ăn ngay cho nóng.”
Tô Lam nhẹ nhàng bước tới, cô đặt tô mì lên mặt bàn rồi lại xoay người rời Chỉ là, chân cô vừa mới bước đi một bước thì lập tức cảm thấy eo như bị vướng vào cái gì. Quan Triều Viễn chồm người tới ngay sau lưng cô, anh ép cô kẹt giữa bàn làm việc và cơ thể mình, sau đó anh ghé sát lại tai cô và nhỏ giọng nói: “Sao phải rời đi?”
Hơi thở của anh phả vào cổ Tô Lam khiến cô không nhịn được rùng mình một cái: “Tôi nên ra ngoài để không phải quấy rầy thời gian làm việc của anh”
Hai tay Quan Triều Viễn vòng qua người cô, giam cầm cô trong lồng ngực anh: “Không phải bây giờ em đã tới quấy rầy anh rồi sao.”
“Mình tới quấy rầy anh sao?” Tô Lam đột nhiên có cảm giác oan ức vô cùng. Rõ ràng chính anh mới là người bảo cô làm cái gì để ăn kia mà, bây giờ cô mang lên thì lại bảo rằng cô tới quấy rầy anh.
Cô cắn môi và vội vàng quay người muốn rời đi: “Vậy tôi đi ngay đây”
‘Đã quá muộn rồi” Quan Triều Viễn ôm chặt thân thể cô, động tác này của anh khiến cô giật mình hét lên một tiếng Tô Lam chống tay đẩy anh ra, cô mở.
miệng phụng phịu nói: “Rõ ràng anh bảo tôi đang quấy rầy anh, bây giờ anh lại không cho tôi rời đi. Rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?”
Như thể Quan Triều Viễn nhận ra cô đang hờn dỗi, anh nhếch môi nở nụ cười. Sau đó anh dứt khoát dùng một tay bế cô lên và đặt cô ngồi lên chiếc sô pha, hai cánh tay thon dài của anh vòng qua eo cô: “Em bón cho anh đi”
“Cái gì cơ?” Tô Lam tỉ tưởng cô nghe lầm chỗ nào rồi.
“Em nghe không rõ à, vậy dùng miệng bón anh ăn thì sao?” Quan Triều Viễn dùng một giọng rất là quyến rũ nói “Đừng quậy nữa” Tô Lam thiếu chút nữa hộc máu, cô muốn đứng lên nhưng hai tay người đàn ông này cứ như hai ngọn núi lớn, ép cô đến mức không nhúc nhích được.
“Trông em có vẻ muốn bón cho anh bằng miệng hơn nhỉ?”
Ánh mắt của người đàn ông trước mặt cô dần lạnh đi khiến lòng cô sợ hãi.
Sau khi dùng một giây đồng hồ để do dự thì cô lập tức không ngại ngần đầu hàng luôn. Cô duỗi tay bưng tô mì lại, một bên thì dùng đũa gắp mì, một bên cô nhỏ giọng chí còn thầm thì với anh: “Tay anh đâu có bị thương, sao lại nhất quyết bắt tôi bón anh ăn?”
Quan Triều Viễn nói như đúng rồi: thì tay anh đang bận.”