Tô Duy Hưng quay lại và đi đến trước mặt của Đồng Hào, mỉm cười, đột nhiên giơ bàn tay của mình lên.
Đồng Hào dường như cũng bị dọa hỏng ôi, lập tức hét lên, và ngồi xổm xuống, ôm Tô Duy Hưng chỉ mỉm cười vỗ trên trán của cậu ta: “Mặc dù tôi đã đạt đến taekwondo đai đen, nhưng tôi vừa rồi không có động thủ, bây giờ cũng sẽ không đánh cậu. Thay vào đó … tôi cũng muốn cảm ơn cậu, nếu không phải vì cậu, tôi đã không có cha sớm như vậy. Tuy nhiên, lần sau nếu cậu bắt nạt một đứa trẻ khác, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy đâu!”
“Á, mẹ ơi, đáng sợ quá” Đứa trẻ khóc vì sợ hãi và chạy về phía mẹ.
Tô Duy Hưng là thứ quỷ quái gì vậy?
Vừa rồi rõ ràng còn bị đánh cho nằm trên mặt đất và khóc.
Bây giờ làm thế nào lại hung dữ như vậy, thật sợ hãi!
Khi nhìn thấy người phụ nữ lúc trước vẫn còn hung hăng, bây giờ cũng chạy trốn như con trai mình, Tô Mỹ Chi vui mừng đến khuôn mặt xinh xăn đỏ hồng.
“Cha, cha thật là lợi hại!”
Tô Mỹ Chi nhảy vào vòng tay của Quan Triều Viễn và mỉm cười như một bông hoa.
Cô bé quay đầu lại và vẫy tay với mẹ của mình: “Mẹ đến nhanh đi, cha hứa sẽ đưa chúng con đi chơi công viên với nhau nếu mọi chuyện suôn sẻ ..”
Tô Mỹ Chỉ bịt miệng mình trước khi nói hết câu.
“Mỹ Chi, cái gì mà mọi chuyện đều suôn sẻ..” Tô Lam cảm thấy mình sắp nằm bắt được một thông tin quan trọng.
Cô bé không trả lời, cô nhìn chằm chăm vào Tô Duy Hưng, và cô nhìn thấy cái nhìn rõ ràng của cậu bé: “Có phải hai đứa con đã giấu mẹ điều gì đó không?”
“Leng keng, leng keng Điện thoại trong túi vẫn kêu, như thể nếu.
Tô Lam không bắt thì nó sẽ kêu mãi mãi.
“Mẹ ơi, hay là mẹ nên nghe điện thoại trước đi? Lỡ là ông giám đốc gọi thì sao?” Tô Duy Hưng mỉm cười tinh nghịch nhắc nhở cô.
Tô Lam nhăn nhó, không còn cách nào đành lấy điện thoại ra.
Vừa nhìn vào, quả thật là giám đốc Lưu gọi tới.
“Hãy đợi đó ..’ Ngay lập tức, Tô Lam trả lời điện thoại với giọng nói nhẹ nhàng và kính trọng.
“Bác sĩ Tô, có chuyện rồi, cô mau về đi.”
Tô Lam thay đổi: “Có chuyện gì vậy ạ”
“Chuyện liên quan tới mạng người. Tôi không quan tâm cô đang ở đâu. Nửa tiếng sau tôi muốn nhìn thấy cô.”
Tính mạng?
Lòng Tô Lam nặng tru: “Được, tôi lập tức quay về”
Quan Triều Viễn thấy sắc mặt cô không tốt, lập tức ôm hai đứa trẻ lại hỏi: “Sao vậy?”
Tô Lam vội vàng, không tiếp tục tính toán với một tờ giấy chứng nhận kết hôn nữa, gấp gáp nói: “Bệnh viện có việc gấp, hai đứa trẻ …”
“Mẹ ơi, mẹ đi đi. Chúng con sẽ chăm sóc cha thật tốt, đừng lo!”
Tô Duy Hưng vỗ vào ngực.
Tô Lam trượt chân, mém nữa không đứng vững.