Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3450

Anh đặt bàn chân trắng nõn thon thả lên lòng bàn tay của mình, sau đó lại dịu dàng cẩn thận giúp cô đắp lạnh bằng chiếc khăn lông, Tô Lam nhìn người đàn ông trước mặt mình vừa dịu dàng và tỉ mỉ, so với bộ dạng hung dữ vừa nãy hoàn toàn là hai con người khác nhau.

Trong lòng cô đột nhiên có chút do dự: Lúc nấy mình đã cầu xin anh ấy như thế thì tại sao anh ấy lại không thể bình tĩnh lại một chút chứ?

Bây giờ lại như thế!

Tô Lam hướng ánh mắt của mình sang phía bên cạnh, sau khi đắp khoảng mười phút, Quan Triều Viễn cũng đã thay hai ba lần nước rì Nhìn thấy mắt cá chân của cô đã hơi giảm sưng đi một chút thì anh mới buông tay ra.

Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ thì anh mới ngồi xuống bên cạnh Tô Lam: “Còn đau không?”

Giọng nói dịu dàng của người đàn ông vang lên bên tai mình.

Tô Lam vẫn không màng đến anh.

Quan Triều Viễn thở dài cái rồi đưa tay ra giữ lấy vai cô và xoay cô ngồi đối diện với mình: “Nhóc con có phải định mãi mãi không màng đến anh nữa không?”

Tô Lam chỉ cúi đầu xuống mà không nói gì cả, Quan Triều Viễn không còn cách nào khác chỉ có thể bế cô ngồi vào trong lòng mình Anh ôm lấy cô và nói với giọng rất bất lực: “Tại sao em không thể hiểu tâm ý của anh đối với em cơ chứ?”

Tô Lam vừa nghe thấy những lời này đã cảm thấy có ngọn lửa tức giận đột nhiên bùng lên Cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra để hai người giữ một khoảng cách với nhau.

Nhưng Quan Triều Viễn lại không chịu buông tay ra, Tô Lam chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi yên trên đùi của anh: “Nếu như anh đã nói em không hiểu gì cả thì còn ôm lấy em làm gì chứ? Buông tay ra!”

“Bởi vì anh không thể không có em”

Quan Triều Viễn nhìn cô nghiêm túc nói ra từng câu từng chữ, nếu như là thường ngày thì Tô Lam chắc chắn sẽ cảm thấy rất cảm động, Nhưng sau khi trải qua chuyện vừa rồi, cô chỉ cảm thấy rất phiền phức và chỉ muốn một mình ngồi đó yên lặng suy nghĩ thôi.

Quan Triều Viễn không muốn cô biết đến chuyện của Tô Duy Nam thì cô không nói, không nhắc cũng không hỏi han gì cả.

Cô cũng không muốn Quan Triều Viễn biết Nhan Thế Khải đến tìm cô để làm gì, không muốn Quan Triều Viễn tiếp tục ra tay với Nhan Thế Khải nữa.

Hai người rõ ràng là rất yêu thương nhau, cho dù làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho đối phương trước, tại sao bây giờ lại thành ra thế này chứ?

Tô Lam đột nhiên bất lực thở dài một cái, cô mặc kệ Quan Triều Viễn ôm chầm lấy cô và không muốn tiếp tục phản kháng nữa: “Em mệt rồi”

Quan Triều Viễn nhìn khuôn mặt thon thả của cô quả thực là trông rất mệt mỏi nên anh đã bế cô đứng dậy đi về phía giường ngủ.

Đầu tiên là nhét cô vào trong chăn, sau đó bản thân Quan Triều Viễn cũng nằm ở bên cạnh quàng tay ôm lấy cô.

Tô Lam chau mày lại: “Quan Triều Viễn, anh đang làm cái gì vậy?”

“Ngủ với em”

“Em không cần, bây giờ em mệt lắm, em chỉ muốn ngủ một mình thôi.”
Chương 3451

Quan Triều Viễn nhìn cô một cái sau đó chui ra khỏi chăn.

Chính trong lúc Tô Lam cứ ngỡ anh đã bỏ đi rồi thì lại thấy anh trực tiếp năm ở mặt trên của tấm chăn, anh vẫn dựa vào người cô và dùng đôi tay ôm lấy cô.

“Quan Triều Viễn, anh rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?”

“Không phải em nói muốn ngủ một mình sao? Vì vậy anh không ngủ trong chăn nữa, anh để em ngủ một mình”

Tô Lam cảm thấy rất tức giận nhưng lúc này cô thực sự là hết cách với Quan Triều Viễn rồi Tên này trước kia không phải rất lạnh lùng sao? Từ khi nào lại trở nên mặt dày như thế chứ?

Tô Lam bôn ba suốt cả ngày, bây giờ thật sự cảm thấy rất mệt mỏi nên cô cũng không còn sức lực tiếp tục tranh luận với anh nữa.

Cô nghiêng người qua một bên nằm tựa đầu lên gối nhắm nghiền mắt lại, sau khi thả lỏng đầu óc đã nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ.

Quan Triều Viễn nằm bên cạnh cô và dõi theo bóng lưng thon dài của cô, ánh mắt dường như có chút gì đó hụt hãng.

Anh muốn bảo vệ cho cô thật tốt, không để cô phải chịu bất cứ sự tổn thương nào cả.

Nhưng…

“Có phải là anh cho rằng mình dùng tiền dùng quyền lực cố ép cô ấy ở bên cạnh anh là được rồi không, anh có bao giờ tôn trọng ý nguyện của cô ây chưa? Bây giờ cô ấy vẫn còn là một học sinh trong trường, đến lễ tốt nghiệp còn chưa hoàn thành nữa mà anh lại để cô ấy mang thai…”

Những lời nói của Nhan Thế Khải cứ không ngừng luẩn quẩn bên tai anh.

Anh yêu cô chiều chuộng cô nên tất nhiên cũng tôn trọng lý tưởng của cô.

Chỉ có một điều anh thật sự vẫn chưa suy nghĩ chu toàn cho lãm, thậm chí có thể nói là thất bại.

Chính là việc Tô Lam mang thai.

Lúc đó anh chỉ cảm thấy Tô Lam là người phụ nữ của anh, hai người đã kết hôn với nhau rồi nên việc có con cũng là điều đương nhiên thôi.

Trước kia Tô Lam lén uống thuốc tránh thai sau lưng anh đã khiến anh nổi giận lôi đình, không phải bởi vì anh rất muốn có một đứa con.

Mà là anh cho răng Tô Lam không muốn có con với anh.

Những lời nói của Nhan Thế Khải hôm nay đột nhiên khiến anh bừng tỉnh.

Rõ ràng anh biết Tô Lam rất muốn hoàn thành Chương trình tốt nghiệp ở Lan Ly.

Nếu bụng của Tô Lam ngày càng lớn hơn thì với thân phận học sinh trong trường, tất nhiên cô sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Kết tỉnh tình yêu của hai người đến cuối cùng lại trở thành vết nhơ trong cuộc đời của Tô Lam.

Điều này anh quả là tắc trách quá Bây giờ cái thai đã gần bốn tháng rồi nhưng anh chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ bảo Tô Lam đi phá thái, tất nhiên Tô Lam cũng sẽ không bao giờ đồng ý với việc này.

Quan Triều Viễn thở dài một cái, sau đó chầm chậm nhầm nghiền mắt lại và tựa vào người Tô Lam.

Có lẽ do dạo gần đây công việc quá bận rộn, vốn dĩ Quan Triều Viễn chỉ dự định chợp mắt một chút xíu thôi nhưng nào ngờ khi anh thức dậy thì trời đã tối rồi, trong phòng ngủ tối đen như mực.

Quan Triều Viễn đưa cánh tay ra sờ sờ bên cạnh trong vô thức nhưng lại không có ai cả.

Tô Lam đâu?
Chương 3452
Quan Triều Viễn vội vàng ngồi dậy và lật tấm chăn lên “Tách” một tiếng, ánh đèn trong phòng ngủ được bật sáng lên.
Tô Lam không có ở bên cạnh.
Vừa nhớ đến thái độ của Tô Lam đối với mình lúc chiều thì thần kinh Quan Triều Viễn đã bắt đầu trở nên căng thắng lên.
Anh bước xuống giường, cả người cảm thấy khó chịu vô cùng và xông ra bên ngoài.
Lúc này, trong đầu anh dường như lướt qua hàng ngàn cái suy nghĩ vấn vơ.
Tô Lam chắc không phải lại bỏ nhà ra đi giống lần trước chứ?
Lúc nấy khi anh thức dậy có nhìn lướt qua cái đồng hồ treo trên tường thì phát hiện đã là một giờ sáng rồi.
Bây giờ cô còn có thể đi đâu được chứ?
Đến nhà Lâm Thúy Vân hay là đến tìm Nhan Thế Khải rồi?
Vừa nghĩ đến đây, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy trong lòng mình đang khó chịu vô cùng, anh lao đi những mũi tên về phía hành lang.
Vừa mới đi ra đến khúc quanh ở cầu thang thì đột nhiên nghe thấy phía dưới lầu vang lên những âm thanh xì xâm nhỏ.
Quan Triều Viễn dừng bước chân của mình lại và phát đang sáng đèn.
Những âm thanh thỏ thẻ và tiếng động hình như cũng được truyền đến từ phía đó.
Quan Triều Viễn bởi vì vội vã nên không kịp đi giày, cứ thế từng bước từng bước đi xuống lầu.
Ở phía bàn ăn anh nhìn thấy một hình bóng cô đơn của ai đó.
Bóng lưng trước mặt mình khá quen thuộc, không phải Tô Lam thì còn ai chứ?
Con tim đang lo lắng thấp thỏm ban nãy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Nhưng rất nhanh chóng lại hiện lại một nghỉ vấn khác, bây giờ đang là nửa khuya cô phòng khách dưới lầu một ấy ngồi đây làm gì chứ?
Quan Triều Viễn tiến lên phía trước một rất nhiều sự nghỉ vấn.
Khi anh đi về phía cô còn cách một khoảng không xa thì Tô Lam đột nhiên bắt đầu ho một cách sặc sụa.
“Khu khụ khu…”
Khuôn mặt Quan Triều Viễn biến sắc và nhanh chóng chạy qua đó “Em sao thế?”
Tô Lam đột nhiên bị sự xuất hiện đột ngột của anh dọa cho một phen, ngụm sữa tươi vừa uống vào đột nhiên sặc một cái trực tiếp phun hết về phía Quan Triều Viễn Quan Triều Viễn cũng không hề né tránh má cứ thế đứng đó để mặc cho Tô Lam phun ướt đãm hết khuôn ngực của anh.
“Khụ khụ..”
Tô Lam khó khăn lắm mới bình tĩnh lại: “Anh…anh đêm hôm khuya khoắt tự nhiên lại đứng sau lưng người ta làm gì thế? Anh có biết như thế sẽ dọa chết người không hả?”
Trái tim bé nhỏ của cô tới bây giờ vẫn còn đang đập thình thịch liên hồi lên đây!
Quan Triều Viễn chau mày lại, ánh mắt lướt qua cái bàn trước mặt Tô Lam.
Trên bàn đang ở một bát mì tương đen còn nóng hổi, kế bên còn có một đĩa trái cây được gọt sẵn, bên cạnh bàn tay được đặt một ly sữa tươi vừa uống xong Dường như nhận ra ánh mắt của Quan Triều Viễn nên khuôn mặt Tô Lam đột nhiên đỏ bừng đi.

Chương 3453
Cô có chút ngượng ngùng cao giọng nói: “Không phải em muốn ăn đâu, là con gái của anh đói đấy”
Lúc này Quan Triều Viễn mới nhớ ra trước đó khi anh bế cô lên lầu thì hình như cô vẫn còn chưa ăn cơm tối nữa.
Lâm Mộc sau khi nấu cơm xong xuôi có lên gọi họ xuống ăn nhưng phát hiện họ đã ngủ rồi nên không đánh thức họ dậy.
Bà bầu Tô Lam tới nửa đêm bị cơn đói đánh thức, vì vậy đã một mình lén lén mò xuống lầu tìm thức ăn.
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn bộ dạng khờ khạo của cô rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, anh giúp cô lau đi vết nước sốt dính bên khóe miệng, sau đó dùng đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng giúp cô liếm sạch sẽ: “Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với anh rồi sao?
Hành động tình tứ của anh khiến hai tai của Tô Lam đỏ ửng lên, cô ngượng ngùng quay mặt đi nơi khác.
Chết tiệt! Trước đó mình rõ ràng đang giận anh ấy mà, thế mà vừa rồi bị dọa cho một phen sao đột nhiên lại quên mất cơ chứ?
Ánh mắt Tô Lam hơi chuyển động một cái, cô muốn đánh trống lảng nhưng vừa quay đầu qua đã nhìn thấy vết sữa tươi bị bám bẩn phía trước ngực anh nên cô đã lấy hai tờ khăn giấy chuyên cho anh: “Lau sạch đi! Dơ bẩn chết đi được!”
Quan Triều Viễn nhìn cô: “Em lau giúp anh đi.”
Tô Lam tức giận trực tiếp rút tay lại nhưng động tác của cô đã chậm một chút.
Khi đó cánh tay của cô đã bị Quan Triều Viễn nắm chặt lấy.
Anh nắm lấy tay cô rồi trực tiếp lau chùi phía trước ngực mình: “Là em làm dơ đấy, em phải chịu trách nhiệm với anh đó!”
Chịu trách nhiệm cái gí chứ, tên khốn này cố tình ăn nói một cái mờ ám mà Tô Lam vốn muốn vùng vẫy rút cánh tay về nhưng Quan Triều Viễn lại không cho cô làm thế, thế là hai người cứ thế giống như kéo cưa vậy, vết vấy bẩn trước ngực cũng được lau chùi khá sạch sẽ rồi.
Khuôn mặt của Tô Lam đã hoàn toàn đỏ ửng lên, cô thừa cơ hội rút cánh tay về: “Cái đó…Em ăn no rồi, em đi lên lầu đây”
Cô vừa chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy phần dưới eo của mình trở nên nặng nề, sau đó cả người bỗng bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Ngay sau đó, cả người cô đã yên vị trên bắp đùi săn chắc của Quan Triều Viễn rồi.
“Quan Triều Viễn, anh đang làm cái gì vậy?
Anh mau buông em rai”
Quan Triều Viễn ôm chầm lấy cô rồi tựa đầu vào vai cô, ngửi ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô: “Không được giận nữa, biết không?”
Tô Lam nhìn cái đâu đen láy đang tựa lên vai mình má có chút bất lực thở dài một cái.
Nếu đổi lại là trước đây khi mình năm bên cạnh Quan Triều Viễn, chỉ một cử động khẽ thôi anh cũng sẽ lập tức thức dậy.
Nhưng hôm nay anh lại mệt mỏi đến mức ngủ rất say, cho đến khi Tô Lam thức dậy vẫn có thể nhìn thấy quầng thâm mắt màu tím bầm dưới mắt anh.
Gần đây bởi vì chuyện của công ty mới và chuyện của Tập đoàn u Thị chắc anh cũng cảm thấy rất mệt mỏi rồi!
Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng nên không hề vùng vẫy nữa.
Một lúc sau cô mới mở miệng nói: “Anh có đói không?”
Cô nhớ hình như tên này sau khi bế cô lên thì luôn ở bên cạnh cô nên cũng chưa ăn cơn tối.
Chương 3454

Quan Triều Viễn tựa đầu vào vai cô và trả lời một cách yếu ớt: “Ừ”

Tô Lam khẽ đẩy anh ra: “Đứng dậy nào, em đi nấu cho anh một bát mì.”

Trong lòng Quan Triều Viễn cảm thấy rất ấm áp nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu lên: “Hãy để anh ôm em thêm chút nữa”

Tô Lam không cử động nữa mà ngồi yên lặng để mặc anh tựa vào người.

Không biết bao lâu trôi qua cô mới cảm thấy có chút khó chịu mà cử động cơ thể của mình: “Em muốn đứng dậy rồi”

Lúc này Quan Triều Viễn mới buông cô ta và quay đầu qua nhìn bát mì trên bàn đã bị cô ăn gần hết sạch: “Em còn đói bụng không?”

Tô Lam khuôn mặt đỏ bừng, những món trên bàn đã bị cô ăn gần hết Cũng không biết vì sao từ khi cái thai được ba tháng thì khẩu vị của cô hình như đột nhiên được khai phá, cho dù ăn món gì cũng đều cảm thấy rất ngon miệng.

Nói một cách chính xác thì sau khi ăn hết những trên bàn cô cũng chỉ mới no khoảng sáu phần thôi Thật ra cô vẫn có thể ăn thêm nữa nhưng ở trước mặt Quan Triều Viễn cô không muốn bị anh chê bai.

Vì thế nên cô vội vàng lắc đầu: “Không cần nữa đâu, em không phải là con lợn”

Quan Triều Viễn nhìn thấy bộ dạng do dự vừa rồi của cô nên cười nói: “Nào, đến đây giúp anh”

Cứ thế Tô Lam bị anh kéo vào trong nhà bếp.

Miệng thì nói là giúp đỡ nhưng thật ra là giúp anh đeo tạp đề rồi đứng ở trước cửa nhìn anh làm thôi.

Bận rộn khoảng mười mấy phút, anh giống như nhà ảo thuật bưng lên cho cô một bát mì lạnh trông hết sức ngon miệng.

Ngoài ra anh còn chiên một đĩa trứng gà thịt xông khói kèm theo một đĩa rau xanh nữa.

Tô Lam cắn một miếng thật to, chỉ cảm thấy hương thơm lan tỏa, rất ngon.

Lúc này, ngón tay cái trực tiếp dựng đứng lên: “Anh Quan, nếu anh trở thành một đầu bếp, anh có khi sẽ kinh doanh thành công hơn bây giờ đấy!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Nhìn biểu cảm có chút phóng đại của cô, Quan Triều Viễn cảm thấy tâm trạng của mình có vẻ tốt hơn: “Em có thích nó không?”

Tô Lam vừa ăn vừa vội vàng gật đầu: “Thích quá, quả thật là mỹ vị nhân gian mà!”

Lời khen này rất hữu ích đối với Quan Triều Viễn: “Anh còn rất nhiều món mà em chưa nếm thử. Lần sau anh sẽ làm cho em”

Tô Lam vừa ăn vừa nhìn chằm chằm vào anh: “Không có việc gì mà tự nhiên lại ân cần, không phải gian xảo thì cũng là đạo chích!”

“Hôm nay anh đã đắc tội với bà Quan, tự nhiên anh phải làm việc tốt một phen. Bà Quan ăn uống vui vẻ như vậy, chắc là chuyện này cũng qua rồi nhỉ?”

Lời nói của anh khiến biểu cảm trên gương mặt Tô Lam cứng đờ, chiếc đũa cầm rau đang duỗi ra dừng lại giữa không trung Tô Lam nhẹ nhàng đặt đũa xuống, và đột nhiên im lặng Quan Triều Viễn dứt khoát đi đến chỗ cô rồi ngồi xuống “Có phải là bởi vì những lời mà Nhan Thế Khải nói hay không?”

Tô Lam läc đầu: “Không, em chưa bao giờ hối hận khi mang thai, và em chưa bao giờ nghĩ con bé sẽ là vết nhơ trong cuộc đời em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK