Thấy tất cả mọi người im lặng, lúc này, Lư Tuyết Cầm, người đang ngồi yên bên cạnh Tô ‘Văn Tâm, cũng đứng dậy: và cha của Tô Lam biết rất rố trường, quay này của mấy người mới thành lập được khoảng hai hoặc ba năm thôi, nên lần này chúng tôi đến đây cũng không đòi hỏi gì nhiều!”
“Chúng tôi chỉ cần sáu trăm triệu đồng mà thôi. Nếu như không có cha của con bé, căn bản cũng chả có người như Tô Lam, đừng nói đến chuyện là có cái trường quay này!”
“Cho dù chúng tôi có đòi hỏi cổ phân trong trường quay đi chăng nữa, có lẽ Tô Lam cũng không có tí quyền từ chối nào cả!
Huống hồ gì chúng tôi đây chỉ muốn sáu trăm triệu đồng tiền mặt thôi mà!”
“Nếu mấy người muốn tiếp tục giãng co như thế này nữa thì chỉ càng thêm tai tiếng mà thôi, ha ha! Dù sao chúng tôi cũng đã già rồi không quan tâm đến thể diện, mặt mũi gì cả, nhưng trường quay của mấy người thì khác. Tôi khuyên mấy người nên suy nghĩ kỹ lại đi”
Phương Trí Thành vốn dĩ đã hơi dao động một chút và định nhân nhượng cho yên chuyện, đưa sáu trăm triệu đồng ra, nhưng nghe thấy giọng điệu này của Lư Tuyết Cầm, đột nhiên sắc mặt anh ấy trở nên vô cùng u ám: “Bà nói cái gì vậy? Bà còn đòi cổ phần trong trường quay hay sao?”
Lư Tuyết Cầm thấy rãng Phương Trí Thành muốn làm rõ những lời này, bà ta cũng không có ý định tiếp tục che giấu nữa: “Đúng vậy đấy!”
Nhưng bà ta vừa dứt lời, Tô Văn Tâm đã bước tới, một tay kéo bà †a sang một bên “Bà bị làm sao vậy? Không phải nói chỉ cần sáu trăm triệu đồng thôi hay sao? Sao đột nhiên lại biến thành cổ phần rồi?”
Lư Tuyết Câm nhìn Tô Văn Tâm một cách tức giận: “Tô Văn Tâm, có phải ông bị ngốc không vậy? Sáu trăm triệu đó chỉ đủ cứu nguy bây giờ thôi, nếu sau này tiêu hết rồi thì chúng ta phải làm sao chứ? Đương nhiên đi n không thiết thực bằng đòi cổ phần rồi!”
Vừa nói, Lư Tuyết Cầm vừa nhìn Phương Trí Thành một cách thận trọng, bà ta hạ thấp giọng xuống một chút rồi nói: “Bây giờ cậu phải xác định rõ ràng trong đầu là như thế này, trường quay này do Tô Lam mở ra. Quan Triều Viễn có nhiều tiên như vậy, làm sao cậu ta có thể để cho trường quay của Tô Lam thiếu hụt vốn đầu tư mà phá sản được? Chúng tôi chỉ cần có cổ phần trong trường quay này thôi, sau này cứ đến lúc chia lợi nhuận là sẽ có tiền!”
Tô Văn Tâm nghe đến đây đã cảm thấy hết sức có lý, từ khi Tô Duy Nam trở về nước, cướp và chiếm hết toàn bộ cổ phần trong tập đoàn Tô Thị, công sức cả đời của ông ta coi như sụp đổ.
Trong những năm gần đây, toàn bộ số tiền cuối cùng mà ông ta có đều đã được dùng để đầu tư vào cổ phiếu. Nhưng tất cả số tiền đầu tư đều đã bị mất trằng hết.
Lư Tuyết Cầm và ông ta chui rúc trong một căn phòng trọ nhỏ hẹp, ngày qua ngày hai người đều cãi nhau vì tiền.
Từ lâu, Tô Văn Tâm đã không còn là Tô ‘Văn Tâm của trước đây nữa, bây giờ ông ta không có tiền, tiếng nói không còn uy quyên như xưa, hơn nữa chỗ đứng cũng không vững chắc như trước nữa.
Cho dù Lư Tuyết Cầm có mắng mỏ, chửi bới, ông ta cũng không dám lên tiếng, vì sợ người phụ nữ bên cạnh sẽ bỏ rơi ông ta mà đi.
Thậm chí, thỉnh thoảng ông ta còn nhìn thấy Lư Tuyết Cầm qua lại với mấy người đàn ông trung niên lạ mặt khác, ông ta rất tức giận mà cũng không dám nói gì.
Cho đến gần đây, đột nhiên ông ta nghe nói ở đâu hình như Tô Lam đã mở một trường quay, hoạt động cũng khá ổn nên ông ta mới nghĩ đến chuyện đến xin sáu trăm triệu đồng để tiếp tục đầu tư vào cổ phiếu.
Vốn dĩ ông ta định sau khi đã xin được sáu trăm triệu rồi thì sẽ rời đi, nhưng bây giờ nghe những lời Lư Tuyết Cầm vừa phân tích, đột nhiên ông ta lại suy nghĩ thấu đáo hơn.