Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1947

Quan Triều Viễn nhìn khuôn mặt ngủ say của con trai rồi loạng choạng bế con về phòng mình.

Anh cố nén cơn đau trên người, đặt cậu bé lên giường rồi đắp chăn cho cậu.

“Tiểu Viễn, con bị thương rất nặng, lỡ nửa đêm thằng bé đạp con thì sao? Hay là đưa thằng bé sang phòng bố mẹ đi?” Mục Chỉ Huyên bước vào.

“Không cần đâu mẹ, mẹ ngủ đi, con cũng cần nghỉ ngơi.”

Mục Chỉ Huyên biết Quan Triều Viễn có tâm sự nên không nói gì nữa mà về phòng mình.

Quan Triều Viễn nằm cạnh Tam Tam, động tĩnh lớn như vậy mà thằng nhóc thối cũng không tỉnh.

Đây là con trai anh, con trai của anh và Tô Lam.

Anh đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cậu nhóc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không có biểu cảm gì, anh chưa bao giờ quan sát kỹ cậu nhóc thế này, bây giờ nhìn mới thấy cậu bé thật sự rất giống anh, giống như phiên bản thu nhỏ của anh vậy.

Anh bỗng cảm thán cuộc đời thật sự rất vĩ đại, có thể khiến trên thế giới này có thêm một “anh” khác.

Quan Triều Viễn ghé sát vào mặt Tam Tam, hôn nhẹ lên mặt cậu.

Trước đây anh luôn thấy Tô Lam hôn con trai như vậy, nhưng anh chưa bao giờ làm thử.

Tam Tam bị đánh thức bởi tiếng chim hót trước bệ cửa sổ vào buổi sáng sớm, tiếng chim ríu rít khiến cậu rất khó chịu, cậu dụi mắt ngồi dậy nằm nhoài bên bệ cửa sổ ngắm chim. Chim ở đây không hề sợ người nên không bay đi, ngược lại còn rất tò mò nhìn cậu.

Lát sau chú chim bay đi, lúc này Tam Tam mới phát hiện bố đang nằm ngủ bên cạnh mình.

Cậu nhìn chằm chằm bố rất lâu, phát hiện râu bố lại mọc rồi.

Quan Triều Viễn mở mắt, hai bố con nhìn nhau một lúc không ai nói gì.

“Mẹ đâu bố?” Tam Tam chưa bao giờ ngủ riêng cùng Quan Triều Viễn, có vẻ cậu không quen lắm, cậu cũng rất hiếm khi ở một mình với Quan Triều Viễn, câu mà cậu nói với anh nhiều nhất là “Mẹ đâu bố?”.

“Mẹ đi nơi khác rồi.”

“Đi đâu ạ?”

“Mấy ngày nữa con sẽ được gặp mẹ.”

“Ồ.”

Tam Tam thấy miếng băng gạc quấn trước ngực và trên mặt Quan Triều Viễn thì chỉ vào đó.

“Bố bị thương ạ?”

“Ừ.”

“Có đau không?”

“Không đau.”

“Bố nói dối, lần trước con bị kéo cứa vào ngón tay, chảy một chút máu thôi đã rất đau rồi.”

“Tam Tam, con là đàn ông, đàn ông thì không nên kêu đau, cho dù rất đau cũng phải nói với người khác rằng không đau.”

Tam Tam chớp đôi mắt to của mình vài lần, đôi mắt sáng như ban mai lướt qua một tia nghi hoặc.

“Nhưng mẹ nói con là trẻ con, con là bé trai chứ không phải đàn ông.”

“Khi con rời khỏi bố mẹ thì con sẽ là đàn ông.”

“Thôi được rồi.”

Chương 1948
Cuộc trò chuyện của hai bố con vô cùng nhạt nhẽo, không ai có bất kỳ biểu cảm hay giọng điệu gì.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi như Tam Tam cũng cảm nhận được bầu không khí gượng gạo.
“Dậy thôi, con có thể chơi ba ngày ở đây, ba ngày nữa bố sẽ đưa con đi gặp mẹ.”
Mặc dù Quan Triều Viễn nói “chơi”, nhưng cậu bé không hề cảm thấy vui vẻ, vì khi bố cậu nói chữ “chơi” cảm giác như đang chịu hình phạt.
Quan Triều Viễn xoa đầu Tam Tam, cuối cùng nở một nụ cười hiền từ: “Không phải con muốn bay sao? Ông nội con có thể làm được, ông ấy còn có thể đưa con lên ngọn cây cao, cho con cưỡi hươu, ở đây có rất nhiều trò vui.”
Hai mắt Tam Tam sáng lên: “Thật ạ?”
Quan Triều Viễn gật đầu ngồi dậy, đưa Tam Tam xuống giường rồi khó khăn đánh răng rửa mặt cho cậu nhóc, sau khi sửa soạn xong anh mới đưa cậu ra ngoài.
Mục Chỉ Huyên đã chờ ở ngoài từ sớm: “Nhóc con, cháu dậy rồi à? Mau lại đây bà nội xem nào.”
Tam Tam nghiêng đầu nhìn người phụ nữ dường như đã từng quen biết trước mặt: “Bà là bà nội cháu sao? Trông bà thật trẻ!”
“Vậy cháu thích bà nội trẻ không?” Mục Chỉ Huyên ngồi xổm xuống nhìn cậu nhóc tinh nghịch này.
“Ồ, cháu nhớ ra rồi! Cháu từng gặp bà, món bà nấu rất khó ăn!”
Lời của Tam Tam khiến Quan Triều Viễn và Mục Chỉ Huyên đều sững sờ.
Sao cậu nhóc biết đồ Mục Chỉ Huyên nấu rất khó ăn?
“Sao cháu biết cơm bà nội nấu rất khó ăn?”
“Chỉ là cháu biết thôi, cháu cũng không biết sao mình biết nữa! Cháu đói quá! Đồ ăn trên máy bay quá khó ăn, không biết đồ bà nấu khó ăn hay đồ trên máy bay khó ăn hơn đây!”
Mục Chỉ Huyên không tiếp tục truy cứu nữa mà dắt tay Tam Tam xuống lầu ăn sáng.
Đúng là bà không giỏi nấu ăn, bà có thể để chồng và con trai chịu thiệt thòi chứ không muốn cháu trai mình chịu khổ, vậy nên sáng nay bà đã nhờ người khác nấu hộ.
Tam Tam nhìn những chiếc bánh khoai tây hình mặt cười xinh xắn và cháo yến mạch mà thèm, Quan Hạo ngồi đối diện cậu nhóc.
“Giống hệt bố nó!”
Tam Tam nghe thấy có người nói mới chuyển sự chú ý sang người đối diện mình: “Ông là ai?”
“Ông là ông nội cháu!”
“Cháu cũng nhớ ông! Lúc nào ông cũng nghiêm mặt, trông rất dữ!” Tam Tam vừa ăn bánh khoai vừa nói.
Quan Hạo cau mày, thằng nhóc này nghe Quan Triều Viễn nói à?
“Bố cháu nói ông có thể cho cháu bay, còn có thể đưa cháu lên cây, có thể cho cháu cưỡi hươu, có thật không ạ?”
Tam Tam nhìn Quan Hạo, dù nhìn ông rất hung dữ nhưng cậu lại không hề thấy sợ.
Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo đưa mắt nhìn nhau, họ cứ nghĩ Quan Triều Viễn sẽ không nói với Tam Tam những điều này, dù sao chắc chắn sau này Tam Tam sẽ cách xa thế giới ma cà rồng, bây giờ cậu cũng đã có ký ức, vì thế họ vẫn luôn giả làm loài người, không để mình bộc lộ bản chất của ma cà rồng để Tam Tam đoán ra.
Chương 1949

“Lát nữa bố đưa thằng bé đi chơi đi.” Quan Triều Viễn từ trên lầu đi xuống.

Hai người đều không biết Quan Triều Viễn có ý gì, nhưng anh đã nói vậy thì Quan Hạo cũng không từ chối.

Ăn sáng xong, Quan Hạo đưa Tam Tam đi chơi, khi ông kéo cành cây dài ra vô tận, cậu nhóc trợn mắt há mồm.

“Ôi, y như trong phim hoạt hình, thì ra những gì trong phim hoạt hình đều là thật!”

Cành cây kéo dài vô tận cuốn chặt cánh tay và đôi chân nhỏ của cậu bé, đưa cậu bay lên không trung.

“Wow! Cháu sắp bay rồi! Ha ha ha, vui quá, cháu có thể bay rồi!”

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Tam Tam, mọi người đều bật cười.

Tô Kiêm Mặc bế Tam Tam nhảy từ cây to này sang cây to khác khiến Tam Tam hét lên liên hồi, thật sự rất kích thích, cậu nhóc cảm giác như mình đang mơ.

Quan Hạo còn kiếm hươu tới để hươu đưa Tam Tam đi qua đi lại trong rừng.

Giản Ngọc đến phòng Quan Triều Viễn, anh đang đứng trước cửa sổ, dường như có tâm sự.

“Cậu bảo anh đưa thằng bé tới đây làm gì?” Mặc dù Giản Ngọc đã đoán được đại khái, nhưng vẫn muốn xác nhận.

“Butt muốn em đổi thằng bé lấy Lam Lam.”

Đúng như anh nghĩ.

“Cậu quyết định rồi à?”

“Em không còn lựa chọn nào khác, công ty thế nào rồi?”

Quan Triều Viễn quay người lại nhìn Giản Ngọc, anh đổi chủ đề.

“Rất tốt, thật sự không còn cách nào khác sao?” Giản Ngọc nhìn vết thương trên người Quan Triều Viễn thì cũng đoán ra được, chắc họ đã chọc giận Butt và cũng đã vạch mặt.

“Anh hãy quản lý công ty thật tốt.”

Quan Triều Viễn liên tục đánh trống lảng khiến Giản Ngọc có chút tức giận.

“Thật sự không còn cách nào khác sao? Đó là con trai ruột của cậu đấy!”

“Lẽ nào em không biết nó là con trai ruột mình? Đó là đứa con trai mà Lam Lam đã đánh đổi bằng mạng sống! Em buồn hơn bất cứ ai, nhưng em không còn cách nào khác!”

Quan Triều Viễn cũng hét lên, mấy ngày nay anh rất đau khổ nhưng anh vẫn không nói gì.

“Mấy ngày ở gia tộc Butt, em đã quan sát bọn họ kỹ càng. Butt đã bắt đầu chuẩn bị cho việc thống nhất thế giới ma cà rồng từ rất lâu rồi, ông ta có rất nhiều rất nhiều người mạnh, đừng nói là cả Love Valley, cho dù hai Love Valley cũng chưa chắc đã là đối thủ của họ! Hơn nữa…”

Quan Triều Viễn cúi đầu, đầu anh đau như muốn nứt ra: “Ông ta là một người lòng dạ độc ác, người ở đó đều bị ông ta tẩy não, lòng dạ ai cũng đen tối. Nếu ông ta không có được thứ mình muốn thì chuyện gì ông ta cũng làm được.”

Anh đến gia tộc Butt không đơn giản chỉ để đùa bỡn bọn họ, mà anh còn có mục đích riêng.

Nếu là trước đây, có lẽ anh sẽ bảo Quan Hạo tập hợp người của Love Valley để chiến đấu với gia tộc Butt.

Nhưng bây giờ anh biết rõ mình không thể đánh lại họ, còn khiến bao nhiêu người phải mất mạng, anh không làm được.
Chương 1950

“Ba ngày, Tam Tam có thể chơi ở đây ba ngày, ba ngày sau em sẽ đưa thằng bé đến Dark Mountain trao đổi. Anh về đi, ở lại đây cũng không có ích gì.”

Giản Ngọc xoay người chuẩn bị ra ngoài, anh hiểu Quan Triều Viễn, nếu có cách khác thì cậu ấy sẽ không ủ rũ như vậy.

Khi anh đi tới cửa, Quan Triều Viễn lại bắt đầu nói.

“Anh biết không? Trước khi anh và Tam Tam xuống máy bay, em luôn có một suy nghĩ, đó là liệu anh có đoán ra em muốn làm gì sau đó đưa Tiểu Thất tới đây không.”

Giản Ngọc trở nên căng thẳng, thật ra không phải anh chưa từng nghĩ tới.

Dù sao Tiểu Thất cũng không phải con ruột hai người, thậm chí mẹ Tiểu Thất còn tìm cách hãm hại Tô Lam vô số lần, nếu đưa Tiểu Thất tới trao đổi, có lẽ…

“Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi, nếu thật sự đưa Tiểu Thất tới, Lam Lam sẽ càng hận em hơn.”

Giản Ngọc bước ra khỏi phòng, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Tam Tam cưỡi hươu về, đầu cậu đầy mồ hôi, cậu nhóc hào hứng hô lên với Giản Ngọc: “Bác ơi, bác nhìn cháu này, vui lắm!”

Giản Ngọc bước đến chỗ Tam Tam, lau mồ hôi trên mặt cậu bé.

“Bác phải về nhà rồi, để bác nhìn cháu kỹ một chút.”

Tam Tam chớp đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Giản Ngọc.

“Khi nào cháu về chẳng phải bác sẽ được nhìn cháu sao? Ở đây có rất nhiều hoa đẹp, khi nào về cháu sẽ mang về cho bác gái và em gái, cháu sẽ không mang cho Tiểu Thất đâu, em ấy là con trai, không cần thứ này.”

Tam Tam vẫn rất hào hứng, lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với tự nhiên, chắc hẳn là trẻ con đều sẽ thích thú thế này.

“Được, cháu nói phải giữ lời đó nhé.”

“Đương nhiên cháu nói lời giữ lời rồi! Cháu không nói với bác nữa, cháu đi chơi đây!” Tam Tam nói xong thì chạy đi.

Giản Ngọc nhìn bóng lưng vui vẻ rời đi của cậu nhóc mà buồn bã, cuối cũng chỉ có thể lặng lẽ rời đi với một tiếng thở dài.

Tô Kiêm Mặc chơi với Tam Tam ba ngày, Love Valley dường như cũng vì sự xuất hiện của cậu nhóc mà trở nên tràn đầy sức sống.

Tối ngày thứ ba, cả gia đình vui vẻ ngồi vào bàn ăn và ăn tối. Như thường lệ, bữa tối của Tam Tam vẫn được hàng xóm ở Valley nấu cho.

Vì chơi điên cuồng cả ngày nên Tam Tam ăn rất nhiều và rất ngon miệng, không cần ai phải nhắc.

“Cậu ơi, tối nay chúng ta bắt đom đóm đi, cậu đã hứa với cháu rồi đó!” Tam Tam vừa nhai vừa nhìn Tô Kiêm Mặc.

“Chơi cả ngày rồi cháu vẫn chưa mệt à?” Tô Kiêm Mặc cảm thấy mình đã hơi mệt rồi mà cậu nhóc này vẫn đầy năng lượng.

“Cháu không mệt chút nào! Chờ cháu ăn no rồi chúng ta lại đi nhé!”

“Được được được, cậu đi cùng cháu.” Tô Kiêm Mặc rất chiều cháu trai cưng của mình.

“Lát nữa bố đi cùng con.” Quan Triều Viễn đang ăn đột nhiên lên tiếng.
Chương 1951

Tô Kiêm Mặc và Tam Tam đều nhìn Quan Triều Viễn, mấy ngày nay anh đều nghỉ ngơi dưỡng thương, không chơi cùng Tam Tam, chỉ là mỗi tối anh đều yêu cầu cậu bé ngủ ở phòng mình.

Tam Tam có vẻ không muốn lắm, cậu luôn cảm thấy bố mình rất nhạt nhẽo vậy nên thở dài một tiếng, mọi người đều bật cười.

Sau bữa tối, Quan Triều Viễn và Tô Kiêm Mặc đưa Tam Tam ra ngoài. Love Valley yên tĩnh nhưng mỗi khi đêm xuống cũng rất đẹp, âm thanh của nhiều loại côn trùng đan xen vào nhau, giống như đang hoà tấu một khúc nhạc không biết tên nào đó.

Khi những con đom đóm xuất hiện, từng đốm sáng thắp sáng cả khu rừng sâu thẳm như thế giới cổ tích.

Quan Triều Viễn không tiện cử động mạnh, anh cũng chỉ đứng ở một bên nhìn.

Tô Kiêm Mặc đưa Tam Tam đi bắt được rất nhiều, bắt xong sẽ cho vào trong túi vải thưa đã chuẩn bị trước, giống như một chiếc đèn lồng nhỏ.

“Bố nhìn này, con với cậu bắt được nhiều lắm!” Tam Tam cầm túi vải thưa như chiếc đèn lòng nhỏ khoe với Quan Triều Viễn: “Con muốn mang về nhà cho Tiểu Thất.”

Nghe thấy tên Tiểu Thất, Quan Triều Viễn kéo tay Tam Tam ngồi xuống cạnh mình.

“Nhớ em trai rồi à?”

“Không nhớ. Lần này ra ngoài không đưa em ấy theo chắc chắn em ấy rất giận, vậy nên con muốn mang quà về cho em.”

“Tam Tam vẫn rất có lương tâm nha!” Tô Kiêm Mặc bước tới.

Ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn Tam Tam lần đầu tiên có sự cưng chiều, trước đây ánh mắt thế này chỉ thuộc về một mình Tô Lam, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu con.

“Có muốn chơi thêm một lát nữa không?”

Tam Tam ngáp dài, ban ngày đã chơi cả buổi, tối đến lại chơi thêm mấy tiếng nữa, cuối cùng sức lực cậu nhóc cũng cạn kiệt.

“Con buồn ngủ rồi, con muốn về ngủ.”

“Chơi thêm một lúc nữa đi.” Giọng điệu Quan Triều Viễn rất nhẹ nhàng.

Tam Tam vẫn lắc đầu: “Con buồn ngủ rồi.”

“Vậy được rồi, chúng ta về ngủ thôi.”

Tô Kiêm Mặc duỗi eo, cuối cùng ngày hôm nay cũng kết thúc.

“Cậu ơi, ngày mai chúng ta lại chơi nha!” Trước khi về phòng, Tam Tam vẫn không quên hẹn Tô Kiêm Mặc.

Quan Triều Viễn đưa Tam Tam về phòng, dù cậu bé đã rất buồn ngủ nhưng anh vẫn đánh răng cho cậu rồi mới để cậu lên giường nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau Tam Tam thức dậy, trong tay vẫn đang cầm đom đóm mình bắt được, cậu cảm thấy người mình lắc lư, xung quanh toàn sương mù, cậu dụi mắt thì thấy mình đang nằm trên lưng Quan Triều Viễn.

“Bố?”

“Con dậy rồi à?”

“Chúng ta đi đâu vậy ạ?”

“Đi tìm mẹ.”

Mấy ngày nay cậu nhóc chơi hăng quá, quên cả Tô Lam.
Chương 1952
“Nếu buồn ngủ thì con có thể ngủ thêm lát nữa, chúng ta sắp đến nơi rồi.”
“Con không ngủ nữa, lát nữa con sẽ đưa đom đóm cho mẹ, tối nay lại bắt thêm cho Tiểu Thất sau.” Tam Tam nhìn chiếc túi trong tay, đom đóm đều đang nghỉ ngơi cả rồi.
Đột nhiên Daisy xuất hiện trước mặt hai người, Quan Triều Viễn dừng bước.
“Cô Daisy? Cô cũng đi tìm mẹ cháu à?”
Daisy phớt lờ Tam Tam: “Quả nhiên anh vẫn làm theo lời Butt.”
“Nếu không thì sao? Tôi còn lựa chọn nào khác à?”
Daisy nhìn Tam Tam trên lưng Quan Triều Viễn: “Anh thật sự nỡ à, đây là con trai ruột anh đấy.”
“Tôi không còn cách nào khác.”
Không hiểu vì sao Daisy lại có chút xúc động khi thấy vẻ mặt kiên định và không nỡ của Quan Triều Viễn.
“Có thể con cáo già gian xảo Butt sẽ giở trò, em đi nghe ngóng giúp anh trước.” Daisy nói xong thì lập tức rời đi.
Tam Tam dụi mắt, cảm giác mình nhìn nhầm.
Quan Triều Viễn tiếp tục lên đường.
Dường như buổi sáng sớm ở Love Valley không có gì khác với những lúc khác, sáng nào Mục Chỉ Huyên cũng dậy rất sớm, sang nhà hàng xóm chuẩn bị bữa sáng cho cháu trai, Tô Kiêm Mặc cũng nạp năng lượng để chuẩn bị cho một ngày mới.
“Sâu lười dậy thôi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi!” Mục Chỉ Huyên gõ cửa phòng Quan Triều Viễn nhưng bên trong không có tiếng động gì: “Kỳ lạ, có phải hôm qua chơi mệt quá không?”
Tô Kiêm Mặc cũng bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu đi từ trên lầu xuống.
Quan Hạo bình tĩnh đọc báo trong phòng khách, Mục Chỉ Huyên bước tới: “Dù sao Tam Tam cũng là trẻ con, thể lực cũng có hạn.”
“Không cần gõ nữa, chúng đi rồi.”
Quan Hạo vô cùng lãnh đạm.
“Chúng? Đi rồi? Là sao?” Mục Chỉ Huyên không hiểu.
“Tiểu Viễn đưa Tam Tam đi rồi.” Quan Hạo giải thích lại.
Nhưng Mục Chỉ Huyên vẫn không hiểu: “Chúng về rồi sao? Không thể nào, sao lại không chào một tiếng thế chứ?”
“Đến Dark Mountain rồi.”
“Dark Mountain? Đến Dark Mountain làm gì?”
“Đương nhiên là để đổi Tô Lam rồi, nếu không em nghĩ đột nhiên thằng bé đưa Tam Tam đến làm gì?”
Tô Kiêm Mặc đang đứng trên cầu thang cũng ngẩn người: “Bố, ý bố là anh rể lấy Tam Tam để đổi chị con?”
Quan Hạo gập tờ báo lại: “Tiểu Viễn lớn rồi, trưởng thành rồi.”
Mục Chỉ Huyên chạy lên lầu, đẩy cửa phòng Quan Triều Viễn, bên trong đã được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, quả nhiên họ đã đi rồi.
Tô Kiêm Mặc cũng phát hiện không thấy Daisy đâu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK