Quan Triều Viễn hơi nhíu mày, vì anh có chứng thích sạch sẽ, trừ Tô Lam ra thì dù có cô gái nào lại gần anh thì anh cũng đều cảm thấy rất chán ghét, đây là phản ứng sinh lý của anh.
Mộ Mẫn Loan thấy Quan Triều Viễn đứng yên đó không động đậy gì thì dứt khoát chủ động đến bên cạnh anh rồi nói nhỏ: “Cậu Lệ, xin lỗi”
Sau khi đánh tiếng với Quan Triều Viễn xong, Mộ Mẫn Loan chủ động khoác tay lên tay anh.
Quan Triều Viễn âm thầm nhíu mày lại.
Cũng may, động tác của Mộ Mẫn Loan cũng rất có chừng mực, cô không dán cả người lên tay Quan Triều Viễn, mà chỉ khoác hờ lên phần tay áo của anh mà thôi, như vậy thì vẻ mặt Quan Triều Viễn mới bớt khó ở hơn phần nào.
Mộ Mãn Loan đứng cạnh anh, cố găng hết sức để duy trì dáng vẻ đoan trang, hào phóng Cô quay đầu lại, nhìn Quan Triều Viễn, đánh mắt xác nhận với anh rồi khẽ gật đầu, nhẹ nhàng, ưu nhã bước đi về phía lối lên thuyền.
Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ cùng nhau lên thuyền trước. Mặc dù biết là Mộ Mẫn Loan và Quan Triều Viễn đang giả vờ làm tình nhân nhưng.
khi Tô Duy Nam thấy Mộ Mãn Loan chủ động khoác tay Quan Triều Viễn thì anh ta vẫn thoáng tỏ vẻ không vui ra mặt.
Vốn dĩ Quan Triều Viễn và Tô Duy Nam đã là đối thủ một mất một còn với nhau, hôm nay thấy vẻ mặt Tô Duy Nam không được vui, Quan Triều Viễn đi thẳng đến cạnh anh ta, nhướn mày rồi nói: “Không phục à? Vậy thì tôi tặng anh chỗ này nhé?”
Tô Duy Nam lập tức nghe ra sự khiêu khích trong lời nói bóng gió này của anh, đôi mắt xinh đẹp của anh không vui nhíu lại: “Nếu cậu đã thích đến thế rồi thì cứ đứng đó thay tôi đi”
Quan Triều Viễn mỉm cười, chẳng buồn nói lại anh ta.
Mà Âu Mỹ Lệ và Mộ Mẫn Loan đứng cạnh hai người thì lại chẳng hiểu chuyện gì cả, hai người cũng chẳng hề nghe rõ hai người đàn ông này đang nói chuyện với nhau bằng kiểu tiếng lóng gì Bốn người cứ thế vai sánh vai với nhau, nhẹ nhàng, thong dong đi lên khoang tàu.
Đúng lúc này, trên khoang thuyền cũng đang tổ chức một buổi tiệc rượu, cả căn phòng đều tràn đầy tiếng nhạc vi-ô-lông du dương, dễ nghe.
Những vị khách quý trên tàu bắt đầu dẫn người bạn nhảy của mình đi ra giữa sảnh, bắt đầu nhảy múa.
Chỗ mà bốn người chọn để đứng là một góc khuất không quá đáng chú ý. Vừa mới đến nơi, Mộ Mẫn Loan lập tức bỏ tay mình ra khỏi cánh tay của Quan Triều Viễn.
Mặc dù đang ngồi ở cạnh anh, nhưng cô cũng biết duy trì một khoảng cách nhất định, để hai người đều cảm thấy thoải mái Quan Triều Viễn vừa ngồi xuống thì đã đẩy mặt đồng hồ lên, bên trên mặt đồng hồ là một chiếc màn hình máy tính rất tỉnh tế.
Mặc dù khoang thuyền này đã có thiết bị chặn sóng, không cho các thiết bị liên lạc phát sóng ra bên ngoài, nưng chiếc máy tính trên đồng hồ của anh vẫn có thể ghi chép lại đường biển mà con thuyền này đang đi Không nằm ngoài dự đoán, Quan Triều Viễn phát hiện ra đường đi của con thuyên này giống hệt tuyến đường mà hôm qua Lục Anh Khoa đã gửi lại cho anh.
Đôi mắt lạnh lùng, tính mịch của anh dường như có ánh sáng gì đó lóe lên.
Đúng lúc đó, Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên thì phát hiện ra có một người đàn ông cao lớn, tóc vàng, mắt xanh cầm ly rượu đi về phía bên này.
Mục tiêu của anh ta rất rõ ràng, anh ta đang đi thẳng đến chỗ Tô Duy Nam.