Đem cái quý giá nhất cho đêm tân hôn.
Nhưng, nhưng bây giờ em đã… Em đã có hai đứa nhỏ, chắc chắn anh sẽ ghét bỏ em, xem thường em nên đến cái danh phận em còn chưa có đã bắt em sinh con cho anh rồi đúng không?”
Cố Đức Hiệp nghe xong, gân xanh trên trán như muốn bùng nổ, anh ta cố nén cơn giận: “Vậy em muốn thế nào?”
Tô Lam thẹn thùng cúi đầu, đôi tay ¡ trước ngực: “Em, em muốn một cái đám cưới.”
“Em nói cái gì?”
Cố Đức Hiệp nghe xong đầu muốn bùng nổ, giống như ông trời đang chế nhạo anh ta.
Tổng cộng thời gian anh ta có chỉ ba tháng Chỉ ba tháng ngắn ngủn này, anh ta muốn Tô Lam sinh con cho mình.
Hơn nữa, chuyện sinh nở này không có cách nào đoán trước.
Vận khí tốt thì trúng ngay. Không tốt thì khả năng phải khoảng một, hai năm, chưa chắc đã có tin vui nữa.
Tóm lại đều không biết là bao lâu.
Anh ta làm gì có thời gian và tâm tình mà chuẩn bị tổ chức đám cưới?
Tô Lam nhìn vẻ mặt anh ta, trong lòng cô cười thầm.
Dĩ nhiên trên mặt cô vẫn duy trì sự dịu dàng đoan trang mà tươi cười, trong mắt tràn ngập mong đợi.
“Thật sự thì em chỉ cần biết thành ý của anh là đủ rồi nhưng phận làm con gái, em muốn mình có một cái đám cưới, không cần quá lớn, chỉ cần có một vài người bạn bè chứng kiến là được.”
Cố Đức Hiệp cảm thấy huyệt thái dương mình đập thình thịch mãnh liệt Tới mắt của anh ta cũng nhìn chằm chẵm Tô Lam không ngừng.
Nói thật đi!
Nếu xét riêng về vẻ bề ngoài thì Tô Lam là người thích hợp nhất cũng như là người mà bà đã chọn.
Chỉ tiếc nhà họ Tô đã phá sản mà thôi.
Đôi mắt híp lại sắc bén, Cố Đức Hiệp lộ ra sự nham hiếm: “Nếu em muốn đám cưới vậy thì ngày mai chúng ta lập tức tiến hành”
“Cái gì?”
Tô Lam sửng sốt một chút, tuyệt đối không đoán được Cố Đức Hiệp lại thoải mái đáp ứng như vậy: “Vậy, bạn bè em…”
“Không cần bạn bè đâu, đám cưới hai người thì chỉ cần hai người chúng ta là đủ.”
Cố Đức Hiệp cười nói: “Ngày mai anh sẽ mời một cha thánh đến làm chứng, hôn lễ sẽ được tổ chức bên trong lâu đài”
“Nhưng mà…”
Tô Lam tính nói gì đó nhưng bất thình lình bị ánh mắt trầm tối của Cố Đức Hiệp cắt ngang.
Anh ta tiến lên hai bước, bóp cổ cô, từ trong kẽ răng phát ra: “Tô Lam, tôi thật lòng thích em nên yêu cầu gì của em đưa ra, tôi đều có thể thỏa mãn. Nhưng nếu em dám giở trò dám giở trò, tôi tuyệt đối không tha cho em đâu, em đã hiểu chưa?”
Tô Lam nhìn bộ dạng hung dữ của anh ta liền thấy sống lưng lạnh toát.
Cố Đức Hiệp cúi đầu hôn lên trán cô một cái: “Ngoan, về nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai em mới làm cô dâu xinh đẹp được.”