Đầu ngón tay thon thả của cô dừng lại trước đôi môi mỏng của Quan Triều Viễn.
Cô chớp chớp mắt: “Sao trông đôi môi này có vẻ lại ngon vậy nhỉ..”
Nghĩ đến đây, cô dứt khoát thuận theo ý nghĩ mà hành động Tay của cô đặt trên cổ của anh, cô thuận thế mà ngẩng đầu hôn lên môi anh.
Khi hai đôi môi chạm nhau, anh dường như cảm nhận vô cùng rõ ràng được sự dịu dàng mềm mại từ đôi môi của người thiếu nữ ấy, lúc này, Quan Triều Viễn dường mới chợt bừng tỉnh trở lại Đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Quan Thiên, thế mà hôm nay, anh lại bị một cô gái chọc ghẹo.
Vừa nghĩ đến việc chỉ cần anh tới chậm thêm vài phút nữa thôi, cô nhóc sẽ làm ra loại chuyện chẳng ra làm sao kia với tên đàn ông khác thì Quan Triều Viễn cảm thấy mình sắp điên lên luôn rồi.
Cô nhóc này gần đây thật chẳng ngoan chút nào!
Không dạy cho cô một bài học thì ắt cô không nhớ lâu được đâu!
Anh nới lỏng hai tay, cơ thể của Tô Lam nhanh chóng tuột xuống.
Cô giật mình la lên một tiếng nhỏ, cánh môi cũng rời ra khỏi môi của Quan Triều Viễn Con ngươi đầy lạnh lẽo của Quan Triều Viễn toát lên một tia phần nộ: “Chút nữa, anh sẽ chăm sóc tốt cho em.”
“A… Chăm sóc?”
“Bụp”
Tô Lam bị Quan Triều Viễn thẳng tay ném vào dãy ghế sau của ô tô.
Cô bị rơi mạnh đến mức tưởng như hồn bay phách lạc luôn rồi.
Đầu óc thì mụ mị mơ hồ, đứng cũng không vững nữa.
Khi Quan Triều Viễn bước vào, anh nghe được mùi rượu vô vùng nồng nặc thì lập tức nhíu mày. Cô nhóc này uống loại rượu có độ cồn rất cao, thuộc loại cao nhất trong các loại rượu.
Bình thường tụ họp với nhau, người bình thường ai lại đụng đến loại này chứ.
Dù là người có đô cao bao nhiêu thì chắc chẳn cũng uống không nổi ba ly hơn.
Bình thường Tô Lam không hề biết uống rượu là gì. Hiện nay lại say đến mức bét nhè như thế này, hơn nữa còn có chút dấu hiệu của trạng thái thần kinh không được tỉnh táo. Chứng tỏ một điều, cô uống ít nhất nhiều hơn một ly.
Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này?
Quan Triều Viễn ngồi bên cạnh Tô Lam, toàn thân toát ra hơi thở của sự tàn bạo.
Mặc dù hiện tại Tô Lam đã say đến mức bất tỉnh nhân sự rồi nhưng cô vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái.
Dường như cảm nhận được sự tức giận của người đang ngồi cạnh, cô ngước lên nhìn Quan Triều Viễn một cái e dè rồi cẩn thận từng li từng tí nhích lại gần chỗ anh ngồi.
Cô nhẹ nhàng níu lấy tay anh, không bị đẩy ra.
Sau đó cô lại thử nhẹ nhàng đặt tay lên đùi anh, cũng không bị đẩy ra.
Tô Lam nhớ đến cảnh anh ôm cô khi nấy thì đứng dậy rồi ngồi lên đùi của anh đầy dứt khoát.
Bỗng nhiên có một em gái vừa mềm vừa thơm nhào tới, nếu đổi lại thành Quan Triều Viễn lúc bình thường thì có lẽ đã rất vui mừng rồi.
Thế nhưng bây giờ, thấy bộ dạng uống đến say mềm này của cô, anh chỉ cảm thấy vừa bực vừa phiền.
Anh bắt hai cái tay đang làm loạn trên người anh lại.
“Tô Lam, em có biết em đang làm gì không hả?”
Tô Lam ra sức gật đầu.