Đây là một biệt thự bị bỏ hoang từ lâu của nhà họ Vương, cứ nửa tháng sẽ có người giúp việc đến đây để quét dọn một lần.
Ngay khi cánh cửa phòng được đẩy ra, một mùi ẩm mốc nồng nặc xông ra.
Quan Triều Viễn bình tĩnh nhíu mày.
Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy ở một góc của phòng khách dường như có một bóng người đang ngồi ngay ngắn ở đó.
Sau khi anh đến gần thì phát hiện người đó vốn không phải là Vương Tiến Phát.
“Cậu Viễn, cuối cùng thì anh cùng đến rồi”
Giọng nói của một người phụ nữ truyền đến.
Trong bóng tối, khuôn mặt của Tô Bích Xuân từ từ hiện lên Cô ta vẫn diện một chiếc váy ôm sát cơ thể và mang đôi giày cao gót.
Chỉ có điều hiện tại nhà họ Tô đã bị phá sản, cô ta không thể mua nổi những thứ đồ đắt tiền nữa.
Quần áo trên người cô ta từ trên xuống dưới đều rất rẻ tiền, đến cả mùi nước hoa nồng nặc trên người cô ta cũng vậy.
Quan Triều Viễn nhíu đầu lông mày lại, mặt không biến sắc: “Giao Vương Tiến Phát giao ra đây”
Tô Bích Xuân dường như không nghe thấy lời của Quan Triều Viễn nói.
Cô ta bước đến vài bước, tham lam nhìn lấy khuôn mặt vô cùng anh tú không gì sánh bằng: “Tại sao? Cậu chủ Viễn, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Cho dù là dựa trên tình cảm mà năm năm trước em đã sả thân cứu anh thì anh cũng đã không thể đẩy nhà họ Tô đến bước phá sản được!”
“Anh có không? Bởi vì lời anh nói ra mà hiện tại em không thể nhận được bất kỳ quảng cáo cũng như làm đại diện nào cả. Em đã nghèo rớt mồng tơi rồi.”
“Năm năm rồi, là anh đã biến em trở.
thành ngôi sao hàng đầu. Nhưng tại sao khi con tiện nhân Tô Lam kia xuất hiện anh liền có thể không dòm ngó gì đến em?”
“Nhìn thấy ân nhân cứu mạng của anh đã lưu lạc tới bước đường này lẽ nào lương tâm của anh không đau một chút nào sao?”
“Cô Tô, xin chú ý lời nói của cô” Lục Anh Khoa ở một bên thấy cô ta càng ngày càng phát điên, nhịn không được liền lên tiếng nhắc nhở.
Vốn nghĩ rằng sau khi bản thân nói xong một trận như vậy thì Quan Triều Viễn nhất định sẽ tức giận tím mặt.
Nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn chỉ im lặng đứng đó.
Trên khuôn mặt tuấn tú không có bất kỳ biểu hiện nào hết.
Thậm chí trong ánh mắt còn có một tia mỉa mai.
Nhìn thấy ánh mắt này, Tô Bích Xuân đột nhiên có cảm giác như rơi vào hầm băng Tại sao lúc Quan Triều Viễn nhìn thấy cô lại giống như đang nhìn một trò cười?
Lễ nào anh đã biết được điều gì rồi?
Không đâu, không thể nào.
Việc năm đó cô ta đã làm hoàn mỹ như vậy, Quan Triều Viễn không thể nào phát hiện được.
Đúng vậy!