“Lệ Duyệt Tư, em không nên ép tôi.”
Lục Mặc Thâm nhìn bóng lưng cô ấy xoay người rời đi, cảm giác hung ác tản ra xung quanh người anh ta.
Bước chân Lệ Duyệt Tư ngừng một lát, cô ấy chỉ cảm thấy gáy lạnh cả người.
Nhưng cô ấy vẫn kiêu ngạo như vậy, không thể cúi đầu trước anh ta.
Cô đứng thẳng lưng, giọng nói có vài phần lạnh lùng: “Thế nào? Mang chó mèo trong xó nào đó không biết về làm bạn gái, cũng là do tôu ép anh làm sao? Anh đừng quên, tôi mới là vị hôn thê của anh, có một số việc có thể vui đùa một chút, nhưng đừng đùa quá mức.”
Lạnh lùng buông ra những lời này, cô ấy đạp giày cao gót xoay người rời đi.
Tay phải Lục Mặc Thâm buông xuôi ở bên người, vẫn còn ở chảy máu, chỉ là giờ phút này anh ta không để ý tới Mà Tô Lam, người đang tránh ở một bên thấy toàn bộ quá trình trông còn choáng váng hơn.
Ý gì đây?
Sau khi làm chuyện đó, Lệ Duyệt Tư này lại muốn gây khó dễ cho cô?
Tại sao người phụ nữ này lại khó tính và phiền phức đến như vậy?
Sau khi xem náo nhiệt xong, Tô Lam đang chuẩn bị đứng lên trở lại vị trí của mình.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói hả hê cười trên sự đau khổ của người khác đang truyền đến: “Mục đích dẫn tôi đến đây của anh đã đạt được rồi, nhưng kết cục có vẻ không tốt đẹp như anh tưởng ha! Cô gái như tôi đây phát hiện ra rằng vị hôn thê của anh cũng không phản ứng với anh ha!”
Giọng nói này là…
Tô Lam kinh ngạc, đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài.
Thì bất thình lình sau lưng xuất hiện một đôi tay ôm lấy cô.
Cô còn chưa phục hồi lại tinh thần, đã cảm thấy cả người nhẹ hẳn.
Tô Lam ngồi ngay lên đùi Quan Triều Viễn.
Hơi thở của anh phả vào tai của cô, cảm giác tê dại mê người.
Ở trên giường Toàn thân Tô Lam cứng ngắc: “Cậu Quan Triều Viễn thản nhiên nói: “Lúc nãy đã nghe đủ chuyện rồi, bây giờ em vẫn còn muốn xen vào à? Sợ mình chưa đủ phiền phức hay sao?”
Tô Lam bị nói vậy vô cùng tủi thân: “Nhưng mà, lúc nấy tôi nghe thấy giọng nói ở bên ngoài rất giống Thúy Vân”
“Lê Duyệt Tư ở đây, cô ấy không thể đến được”
“Nhưng mà…”
“Em lại không nghe lời rồi”
Quan Triều Viễn không vui, anh cau mày lại Cả người Tô Lam cứng ngắc.
Bởi vì đột nhiên cô cảm thấy có một bàn tay đang xoa eo cô loạn xạ, bắt đầu hành động mờ ám Tô Lam đành dừng suy nghĩ đến việc ra ngoài chào hỏi: “Tôi không ra, tôi ở trong này vậy”
Quan Triều Viễn vừa ý hôn lên má cô “Ngoan”
Ngoan cái đầu anh!
Rõ ràng là bị anh ép buộc dụ dỗ.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài.
Lâm Thúy Vân mặc một bộ lễ phục đen, sau lưng là mái tóc xoăn bồng bềnh quyến rũ.
Đôi môi cô ấy đỏ rực, xinh đẹp mê người.