“Ừ, là tôi thì sao?”
Lilian thấy rằng Nguyễn Bảo Lan đã tỉnh vào lúc này, biết rằng cô ta không thể che giấu gì nữa, vì vậy cô ta nói thẳng: “Tôi thấy cô không vừa mắt, nên muốn dạy bảo cô đấy, vậy thì sao?”
Nguyễn Bảo Lan cố gắng đứng dậy, nhưng tay cô ấy bị trói sau lưng, và chân cô ấy tê liệt vì vướng víu quá lâu, cô ấy không thể cử động được.
Cô ấy nhìn Lilian rất khó hiểu: “Tôi thật sự không hiểu, tôi không có ân oán gì với cô, tại sao lại hại tôi thế này?”
Nếu vừa rồi cô ấy không đoán sai, Lilian muốn cho cô ấy ăn một ít thuốc, thuốc này nhất định sẽ khiến cô ấy sống không ổn mà chết cũng không xong.
Lilian mặt xanh lại khi nghe thấy điều này: “Nguyễn Bảo Lan, cô còn dám giả VỜ trước mặt tôi sao?”
“Tôi không hiểu ý của cô là gì?”
Lilian giận dữ nói, gần như nghiến răng nghiến lợi từng chữ: “Được rồi, vì cô không hiểu nên tôi sẽ giải thích cho cô! Đừng nghĩ rằng cô giả vờ ngốc nghếch và ngây thơ ở đây.
Là tôi không biết giữa cô và Thẩm Tư Huy đang có mối quan hệ gì.Đừng tưởng rằng cô có cái gì hơn tôi, cô cũng giống như tôi mà thôi! “
Khuôn mặt của Nguyễn Bảo Lan đột nhiên tái đi.
Nhìn thấy cô ấy như vậy, Lilian khóe miệng cười khinh: “Cô dám nói với tôi trước mặt Thẩm Tư Huy cô không tố cáo gì tôi sao?”
“Tôi không cói”
“Nếu không phải tại Bảo Lan cô, Thẩm Tư Huy cũng không có khả năng ra lệnh cấm, khiến tôi đến bây giờ vẫn không nhận được một cái quảng cáo nhỏ nào! Cô hại tôi thê thảm như vậy, tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu! “
Điều mà Lilian không biết là Nguyễn Bảo Lan chưa bao giờ tố cáo cô về bất cứ điều gì trước mặt Thẩm Tư Huy cả.
Đó là vì cô ta và giám đốc tiếp thị có hành vi xấu xa. Điều đó thực sự quá đáng và bị nhân viên của công ty phát hiện.
Một số người thực sự không thể chịu đựng được, vì vậy họ đã báo cáo nhỏ với Thẩm Tư Huy một cách bí mật.
Thẩm Tư Huy đã lập tức sa thải giám đốc bộ phận tiếp thị trong cơn tức giận, đồng thời gạch tên Lilian khỏi danh sách phát ngôn viên hình ảnh.
Nhưng Lilian không tìm ra nguyên nhân tại chính mình mà đổ hết lỗi cho Nguyễn Bảo Lan.
Tức giận, cô ta lao đến và túm tóc Nguyễn Bảo Lan, buộc cô ấy phải nhìn lại bản thân: “Có thể cả thế giới đều không biết quan hệ giữa cô và Thẩm Tư Huy là như thế nào, nhưng tôi biết rất rõ! Là phụ nữ, nhìn thoáng qua tôi có thể thấy mối quan hệ giữa cô và anh ta thân thiết đến mức nào!”
Nguyễn Bảo Lan bướng bỉnh nhìn cô ta: “Cô nghĩ nhiều rồi, quan hệ của tôi và anh ấy không phức tạp như cô nghĩ!”
“Con chó cái, câm miệng đi!”
Lilian túm tóc và ném cô ấy xuống đất.
Nguyễn Bảo Lan hai tay bị trói lại không có điểm tựa, đầu đột nhiên đập xuống đất, trên trán chảy ra máu.
Cô ấy chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng và trước mắt là một màu đen.