“Vậy bây giờ tôi có thể đi ra được chưa?”
“Tất nhiên là được rồi”
Quan Triều Viễn ưu nhã quay người đi chỗ khác rồi quay về khoang tàu.
Sau khi bước vào khoang thuyền, gương mặt không có biểu cảm gì của Quan Triều Viễn lập tức lạnh hẳn đi Cũng may là trước đó anh cũng đã đề phòng, tính năng quay chụp của đồng hồ này chỉ được sử dụng đúng một lần, sau khi dữ liệu được gửi đi thì nó sẽ lập tức chuyển sàng chế độ tự hủy.
Vậy nên vừa nấy những dụng cụ kia đã không đo được chút điện nào từ chiếc đồng hồ này.
Một giây trước nó là dụng cụ cực kỳ cao.
šp, nhưng một giây sau lại biến thành một chiếc đồng hồ cực kỳ bình thường.
Đến lúc đó, chỉ cần đợi đám Quan Hạo Nhân điều tra rõ tài liệu rồi anh quay lại boong tàu, bật máy nhận tín hiệu lên là được.
Anh tin chắc rằng, không bao lâu nữa thì bên anh có thể điều tra ra được ai là người đã bắt Tô Lam đi rồi.
Khi Quan Triều Viễn quay lại chỗ ngồi ở khoang tàu, Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan cũng đi ra.
Âu Mỹ Lệ thấy Tô Duy Nam không kiêng nể gì mà nắm tay Mộ Mẫn Loan thì nở nụ cười hơi quái lạ: “Nam, tiệc tối còn chưa bắt đầu mà anh đã định qua cầu rút ván rồi à?”
Tô Duy Nam kéo Mộ Mẫn Loan xuống ngồi ở chỗ cạnh mình: “Qua cầu rút ván?”
“Lúc cần thì tôi chính là vị hôn thê của anh, không cần lập tức tay thành cô gái khác?”
Tô Duy Nam nhìn chằm chảm vào cô ta: “Nếu như vậy thì chúng ta chấm dứt hợp.
đồng đi. Được không?”
Câu hỏi này của Tô Duy Nam giống như một nhát dao đâm thẳng vào chân đau của Âu Mỹ Lệ Mặc dù bây giờ tập đoàn Âu Thị đã đi vào.
quỹ đạo rồi, nhưng nếu như Tô Duy Nam rời đi vào lúc này thì tập đoàn Âu Thị trong tay cô ta cũng chẳng khác gì một tòa nhà trơ trọi nhỏ như hạt cát trong sa mạc, chẳng thể chịu đựng được chút mưa gió nào.
Bây giờ cô ta còn chưa đủ mạnh mẽ, vẫn chưa thể tự mình quản lý được một tập đoàn lớn kiểu Châu Âu, vậy nên cô ta vẫn cần sự giúp đỡ của Tô Duy Nam.
Âu Mỹ Lệ sững người vài giây rồi sau đó đột nhiên bật cười: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, anh đừng coi là nhưng tôi chỉ muốn nhắc anh một chút, mặc dù chúng ta biết rằng đây chỉ là một bản hợp đồng, nhưng những người khác không biết đâu”
Mộ Mẫn Loan nghe cô ta nói vậy thì tiện tay rút tay mình ra khỏi cùi trỏ của Tô Duy Nam, sau đó nghiêm trang nói với anh ta: ô Âu Mỹ Lệ đây nói đúg, em đảm bảo là sẽ không gây phiền phức gì cho hai người đâu”
Cô không ghen, không nhăn mặt, chỉ ngoan ngoãn đứng một bên, tự dặn bản thân rằng mình tuyệt đối không được làm hỏng vỏ.
bọc của hai người Tô Duy Nam khẽ gật đầu, sau đó nhìn liếc về phía Quan Triều Viễn, phát hiện ra đồng hồ của anh đang nằm yên trên bàn.
“Hoàn thành nhiệm vụ rồi à?”
Quan Triều Viễn khẽ gõ nhẹ xuống mặt bàn: “Một nửa”
Nửa còn lại thì còn phải đợi Quan Hạo Nhân và Hoa Đông gửi ngược lại tài liệu cho anh, theo tính toán thì hai người đó sẽ cần khoảng hơn một tiếng gì đó.