Bên trong là một bộ áo ngủ hai dây gợi cảm bằng lụa cảm giác rất tốt.
Quan Triều Viễn ở lâu với Tô Lam nên vẫn biết rõ về quần áo của cô. Áo ngủ của cô đều bằng cotton, hơn nữa đặc biệt rất kín đáo.
Có câu tặng quà là phải lựa ý hùa theo.
Quan Triều Viễn đại khái đoán được, chắc cô chuẩn bị tặng anh vào tối qua, sau đó hai người thuận tiện mây mưa.
Quan Triều Viễn nghĩ tới đây lại khó chịu.
Tô Lam vừa mở cửa, đã thấy trong tay Quan Triều Viễn cầm áo ngủ hai dây mà mình chuẩn bị tối qua.
Cô nhất thời đỏ mặt, lập tức xông tới trước mặt Quan Triều Viễn cướp lấy áo ngủ.
“Anh không được nhìn!”
“Anh nhìn hết rồi.”
Quan Triều Viễn tiện tay ôm Tô Lam vào trong lòng, ghé sát bên màng tai đang ửng đỏ của cô.
“Đó có phải là quà sinh nhật em tặng anh không?”
“Không có! Chẳng phải em đã tặng quà sinh nhật cho anh hôm qua à?” Tô Lam cúi thấp đầu.
Phải biết cô gái bảo thủ như cô phải quyết tâm và can đảm tới mức nào mới có thể mua một bộ áo ngủ như vậy!
Cô đã đỏ mặt tía tai khi mua bộ đồ ngủ này đấy.
“Nói một đường, nghĩ một nẻo!”
Quan Triều Viễn từ phía sau ôm lấy vòng eo của Tô Lam.
“Em mặc cho anh xem đi?”
“Em không muốn!”
“Thế thì anh cởi ra luôn!”
Quan Triều Viễn vừa nói vừa cởi quần áo của Tô Lam.
Tô Lam lập tức nắm lấy tay anh.
“Anh đừng làm loạn nữa! Bây giờ đang ban ngày ban mặt! Anh chờ tới tối đi…”
“Anh không chờ được tới tối thì phải làm sao?”
Giọng Quan Triều Viễn hơi khàn, đầy cảm xúc lại vô cùng hấp dẫn.
Điều này càng làm Tô Lam đỏ mặt tía tai hơn.
Quan Triều Viễn thấy Tô Lam không động đậy thì thò tay cởi áo cô.
“Áo ngủ rất đẹp, sau này em mặc cho anh xem mỗi tối, được không?”
Quan Triều Viễn hôn lên mặt Tô Lam, hai người chậm rãi quấn lấy nhau.
“…”
Khi hai người dần tiến vào trạng thái.
“Chị, anh rể, em về rồi!”
Giọng nói này đột ngột vang lên làm hai người như chợt tỉnh giấc mơ.
Tô Lam lập tức nắm lấy tay Quan Triều Viễn.
“Được rồi, anh chờ đến tối đi, Kiêm Mặc về rồi…”