Quan Triều Viễn, nếu anh còn nói, có tin tôi sẽ giết cả gia đình anh hay không?
Bàn tay cầm đũa của Tô Lam bắt đầu run lên.
Thật tức quá mà!
Nhìn thấy mùi thuốc súng nồng nặc trên bàn, ngay cả Tô Bích Xuân cũng bắt đầu cảm thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam là kẻ thù không đội trời chung.
Nam y tá nhàn nhạt nói: “Bữa này… còn ăn được sao?”
“Bốp!”
Tô Lam đập đũa xuống bàn đứng dậy: “Tôi ăn no rồi”
Trợ lý nhỏ nghỉ ngờ: “Nhưng! Bác sĩ Tô, cô vẫn chưa động đũa…”
“Tôi tức quá no rồi!”
Tô Lam tức giận đẩy đẩy cánh cửa rời đi Khi Tô Bích Xuân nhìn thấy Quan Triều Viễn làm cho Tô Lam tức giận mà chạy đi, mọi lo lắng trước đó của cô ta toàn bộ đều buông xuống, làm ra vẻ muốn dựa vào trong lòng anh: “Triều Viễn, anh…”
Nhưng không ngờ, Quan Triều Viễn lại đẩy cô ta ra rồi đứng lên.
Tô Bích Xuân lập tức lo lắng: “Triều Viễn?”
“Không có khẩu vị, không muốn ăn”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Tô Bích Xuân biết những lúc Quan Triều Viễn đang gặp chuyện không vui, thì không ai được phép đến gần, nên cô ta không dám đuổi theo.
“Tất cả đều là chuyện tốt đều do Tô Lam làm, muốn yên ổn ăn cơm một chút, còn gọi cô ta tới làm gì? Nếu làm chậm trễ buổi trị liệu tối nay, tôi sẽ đi tìm giám đốc của các người! Hừ!”
Tô Lam đem lửa giận phát tiết lên đám người trợ lí, hùng hổ mảng xong, tiếp tục ngồi xuống ăn.
Cô ta phải ăn no, bằng không buổi tối sẽ không có sức mà đối phó với Quan Triều Viễn!
* “Xấu xa, xấu xa, kẻ xấu xa!”
Trong đại sảnh, Tô Lam liều mạng nhét mì gói vào miệng, vừa ăn vừa hän học chửi bới Quan Triều Viễn: “Còn trị liệu gì nữa, tôi chúc anh cả đời không cương lên được!”
“Xem ra tật xấu thích nói xấu sau lưng của bác sĩ Tô vẫn không sửa? Chẳng lẽ em còn có một trăm bảy mươi lăm triệu tiền không có chỗ tiêu.”
Một giọng nói đùa cợt vang lên từ cửa.
Tô Lam quay đầu lại thì thấy Quan Triều Viễn hai tay ôm ngực đứng ở cổng biệt thự.
“Khụ khụ!”
Cô giật mình, bị sặc một cái.
Sợi mì đã ăn vào miệng đều rơi ra, nhiều miếng còn bị rơi rớt vào ngực.
“Quần áo của tôi!” Tô Lam thì thào.
Tại sao mỗi lần gặp Quan Triều Viễn đều không có gì tốt đẹp vậy chứ?
Quan Triều Viễn nhàn nhạt liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay: “Còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu điều trị, bác sĩ Tô vẫn còn thời gian để tắm rửa và thay quần áo.”
“Anh không cần nhắc nhở tôi!” Tô Lam tức giận hừ một tiếng, hổn hển rời đi Vài phút sau, trong phòng tắm có tiếng nước chảy.
Đôi mắt rủ xuống của Quan Triều Viễn cuối cùng cũng khẽ nhúc nhích.
Những đầu ngón tay mảnh mai oẫn nhẹ thành sofa, lặng lẽ chờ đợi.