Rõ ràng Tô Lam cũng vô cùng ngạc nhiên trước hành động của anh.
Chẳng phải anh hẳn đã biết về những huyện có liên quan đến Lục Anh Khoa từ lâu Tuy nhiên khi Tô Bích Xuân nói cho anh biết tất cả những chuyện này, thì phản ứng đầu tiên của Quan Triều Viễn lại không phải là chạy tới chất vấn mình, mà trực tiếp đập vỡ điện thoại của Tô Bích Xuân?
Trong lòng Tô Lam bỗng nhiên dâng một loại cảm xúc rối bời khó mà diễn tả được, chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên muốn khóc.
Tô Bích Xuân vẫn không chịu thua, cô ta nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt kinh ngạc: “Cậu Lệ, vừa rồi anh không nghe thấy đoạn ghi âm kia sao?”
Nhưng không ai nghĩ tới Quan Triều Viễn còn không thèm nhấc mí mắt lên, trực tiếp vươn tay ra ấn nút trả lời bên cạnh mình: “Trợ lý Lâm, vào đây”
Ngay sau đó trợ lý Lâm đẩy cửa bước vào.
“Điện thoại di động của cô Tô bị tôi vô tình làm hỏng. Anh đưa cô ta đến phòng kế toán lấy cái mới đi”
Điện thoại di động bị hỏng?
Trợ lý Lâm tò mò nhìn xuống đất.
Chết tiệt, màn hình vỡ vụn ngay cả thân điện thoại cũng bị giấm thành bốn năm mảnh, vỏ điện thoại cũng nát vụn.
Đã giãm chiếc điện thoại thành tình trạng này mà còn nói là vô tình làm hỏng, vậy thì cũng quá không cẩn thận đi?
Mặc dù trong lòng dè bỉu nhưng trợ lý Lâm vẫn gật đầu, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Tô Bích Xuân: “Cô Tô, mời cô đi bên này”
Tô Bích Xuân lúc này vẫn đang đầm chìm trong sự kinh ngạc chưa kịp tỉnh táo lại, cô ta quay đầu nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn “Cậu Quan có phải anh đã bị Tô Lam lừa dối rồi không? Bị cô ta hạ cổ hay tẩy não rồi?
Cô ta chính là một người phụ nữ lẳng lơ, lăng loàn trắc nết, cho dù cô ta có đội nón xanh lên đầu anh thì anh cũng đều không hề để ý chút nào sao?”
Tô Bích Xuân bị trợ lý Lâm kéo đi nhưng cô ta không muốn rời đi, bởi vì cô ta có chút không thể chấp nhận được điều này.
Ngay khi lời nói cô ta vừa thốt ra, trợ lý Lâm đang đứng bên cạnh cũng trực tiếp ngốc lặng.
Anh ta nhìn Tô Bích Xuân đầy khó hiểu: Người phụ nữ này bị điên rồi à, thế nhưng dám nói cô Tô cắm sừng boss ở trước mặt anh ấy, chán sống rồi à?
Quan Triều Viễn lạnh lùng ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập cảm giác áp lực: “Có phải là do cha mẹ cô ngồi tù nên không có ai dạy cô cách ăn nói hay không?
Còn cần tôi phải dạy lại cho cô lời nào nên nói lời nào không à?”
Tô Bích Xuân chợt hóa đá, cô ta đờ đẫn nhìn anh nhưng vẫn căng da đầu mở miệng nói: “Em…em chỉ là, chỉ là muốn đòi lại công băng cho anh thôi!”
“Đòi lại công bằng cho tôi à?”
Tô Bích Xuân gật đầu: “Em… Em chỉ không muốn anh bị cô ta che mắt lừa dối mà không biết, nhưng… Nhưng nếu như chính bản thân cậu Quan không bận tâm đến điều này thì em, em xin lỗi, là do em lắm chuyện xen vào việc của người khác..”
Đã đến lúc này rồi mà Tô Bích Xuân vẫn còn châm chọc nói mát, khiến cho chút ấm áp.
cuối cùng trong mắt Quan Triều Viễn dần phai nhạt: “Trợ lý Lâm dẫn cô ta xuống dưới, kêu người của anh dạy dỗ lại cách nói chuyện cho cô ta.”
“Thưa vâng”
Trợ lý Lâm kéo cô ta ra ngoài.
Chương 3576
Tô Bích Xuân vốn còn muốn tỏ ra chai lỳ, nhưng khi cô ta vừa mới bị lôi ra tới cửa, lập tức nhìn thấy hai người đàn ông to lớn cường tráng đứng ở đó, trong thoáng chốc sợ hãi đến mức hai chân trở nên mềm nhũn Đến lúc này cô ta mới nhận ra Quan Triều Viễn nói dạy dỗ là có ý gì.
“Gậu Lệ, thật xin lỗi, em biết sai rồi, xin hãy tha thứ cho em, van anh bỏ qua cho em đi mà!”
Tô Bích Xuân bắt đầu la hét âm ï ngoài cửa, hai người vệ sĩ chặn miệng cô ta lại rồi kéo đi, Trợ lý Lâm đứng ở cửa rồi liếc nhìn Tô Lam đầy lo lắng, sau đó gật đầu với Quan Triều Viễn rồi xoay người bước ra ngoài.
Mãi cho đến khi cánh cửa kính được đóng lại, trái tim kia của trợ lý Lâm mới buông lỏng.
Không phải chứ, chẳng lẽ lời Tô Bích Xuân là thật sao?
Lục Anh Khoa thật sự có những suy nghĩ không nên về người phụ nữ của boss à?
Nếu đúng là như vậy thì việc anh ta liên tục biến mất một cách đột ngột, thật sự đã có đầy đủ lý do để giải thích rõ ràng rồi Vừa mới nghĩ đến khả năng này, trợ lý Lâm cảm thấy gáy mình tê dại.
Lục Anh Khoa anh ta điên rồi sao? Sao lại có thể làm ra một chuyện ngớ ngẩn như vậy?
Trợ lý Lâm lo lắng xoay người rời đi, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Trong phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại Quan Triều Viễn cùng với Tô Lam.
Tô Lam ngây người đứng đó, nhìn vẻ mặt u ám của anh, trong lòng bỗng trở nên rối bời.
Cô cắn chặt môi rồi bước tới một cách khó khăn.
Ngay khi cô vươn tay muốn nảm lấy cánh tay của Quan Triều Viễn thì người đàn ông đột ngột hất ra: “Hôm nay em ra ngoài đưa súng đúng không?”
Trái tim của Tô Lam bỗng giật thót nặng nề rơi xuống, cô bất giác muốn trả lời không phải theo bản năng, Nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt buồn bã và lạnh lùng của Quan Triều Viễn thì trong lòng cô chợt ngập tràn hối hận.
Cô sợ Quan Triều Viễn sẽ tức giận nên đã chọn cách che giấu, nhưng việc giấu giếm như vậy lại khiến cho anh vừa cảm thấy tức giận lại xen lẫn một chút đau lòng Cuối cùng Tô Lam lựa chọn nói thẳng: “Buổi sáng hôm nay Quan Hạo Nhân đã đến đây một chuyến và đưa súng cho em. Sau đó em đến một căn hộ chung cư và giao nó cho cấp dưới của anh trai em, rồi trực tiếp đến đây”
Con ngươi của Quan Triều Viễn hơi co lại, cô cuối cùng vãn kể ra sự thật nhưng đáng tiếc là đã quá muộn để nói ra chuyện này: “Vậy thì em còn muốn nói gì với anh nữa không?”
“Em biết điều này là sai, nhưng em thật sự lo lắng cho anh trai mình, vì vậy khi Âu Mỹ Lệ gọi điện nhờ em tìm súng hộm, hơn nữa còn nói rằng không được kể lại với anh, thì phản ứng đầu tiên của em chính là giấu giếm chuyện này”
“Em không có cách nào để kiếm được một khẩu súng, vì vậy chỉ có thể nhờ Lục Anh Khoa giúp đỡ. Lúc đầu anh ấy còn lưỡng lự kêu em đến tìm anh nhưng em đã từ chối, thậm chí em còn nói khích anh ấy nữa, vì vậy cuối cùng Lục Anh Khoa cũng đồng ý”
“Nhưng em đảm bảo với anh rằng giữa chúng em không hề có chuyện gì hết, Lục Anh Khoa đã ở bên cạnh anh ngần ấy năm rồi, vì vậy anh chắc hẳn phải hiểu rõ con người anh ấy hơn ai hết, hãy tin tưởng em”
Sau khi Tô Lam nói xong những điều này, chẳng những không trông thấy ánh mắt dịu dàng của Quan Triều Viễn, mà ngược lại cảm nhận được một luồng hơi thở ngày càng lạnh lẽo.
“Em đang giúp anh ta thoát khỏi chuyện này hay sao?”
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam với ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, sắc mặt cũng càng trở nên khó coi hơn.
Anh tất nhiên hiểu rõ về Lục Anh Khoa và Tô Lam.
Nhưng những lời này lại không thể nói ra từ miệng cô được, mà vừa rồi cô đã phạm phải sai lầm lớn nhất.
Chương 3577
Đó chính là trong từng câu từng lời nói của cô, mặc dù đang giải thích một sự thật, nhưng câu nào cũng đều thể hiện sự bao che và cố gắng bào chữa cho Lục Anh Khoa.
Đây là điều cấm ky lớn nhất của Quan Triều Viễn.
Vẻ mặt của Tô Lam căng thẳng, dường như không nghĩ tới anh sẽ nói vậy.
Nhìn thấy ánh mắt của anh đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trái tim của cô giật thót, chợt nhớ lại những gì Quan Hạo Nhân đã nói với mình trước khi rời đi vào sáng nay.
Điều cấm ky lớn nhất của Quan Triều Viễn chính là người phụ nữ của mình lại nói giúp người đàn ông khác trước mặt anh: “Nếu như chị còn muốn để cho Lục Anh Khoa một con đường sống thì đừng nói giúp hay nhắc đến tên anh ta”
Tô Lam bỗng phản ứng lại, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên: “Em không có ý đó, em chỉ là…em chỉ muốn chứng minh rằng em và anh ấy trong sạch, mà em cũng không phải là một người phụ nữ lắng lơ”
Cho dù Tô Lam muốn vớt vát lại một chút, nhưng ánh mắt của Quan Triều Viễn đã dần lạnh đi.
Cô chợt cảm thấy vô cùng hoang mang, gấp gáp đến độ nhào vào lòng rồi ôm chặt lấy anh: “Em xin lỗi, em xin lỗi”
Quan Triều Viễn vẫn không lên tiếng.
Tô Lam sốt ruột đến mức không biết phải làm gì: “Em thật sự lo lắng cho anh trai mình. Em đã xa anh ấy nhiều năm như vậy, mấy năm nay đối với em mà nói mỗi giây mỗi phút đều rất giày vò. Vì vậy, mỗi khi xảy ra chuyện với anh ấy là em lại cảm thấy hoảng hốt, em chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ lừa dối anh, em chỉ là…”
Cô chỉ là gì vậy? Hiện giờ cô chợt cảm thấy mình thật nghèo từ.
Ban đầu cô còn cảm thấy rất tức giận với Quan Triều Viễn, vì việc anh đã không nói với cô về chuyện anh trai mình đã quay lại.
Mà tính cách cô vừa keo kiệt lại hay tính toán như vậy, không xứng đáng được anh yêu chiều và bảo vệ.
Tô Lam nghĩ đến đây, lệ nóng vòng quanh khóe mắt lập tức tuôn rơi.
Nhất định là do cô được anh chiều chuộng quen rồi nên mới ngày càng không nể nang gì.
Trước đây cho dù cô có làm gì, Quan Triều Viễn cũng sẽ yêu chiều cô không giới hạn, nhưng cô quên mất rằng anh cũng là một người đàn ông.
Trước khi quen biết mình thì anh là người tàn nhãn đến mức nào?
Lần này Tô Lam giẫm lên vảy ngược của Quan Triều Viễn rồi, cô nên làm gì đây?
Quan Triều Viễn nhìn dáng vẻ này của cô với đôi mắt sâu thẳm: “Nói xong rồi?”
Lúc này nước mắt của Tô Lam còn trào dâng trong khóe mắt, đột nhiên nghe được những lời này của anh, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Hả?”
Quan Triều Viễn im lặng nhìn cô, cảm xúc trong mắt cũng không thay đổi một chút nào.
Tô Lam nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt tĩnh lặng và âm u như một vực sâu không đáy.
Trong lòng cô chợt trở nên bối rối, anh đang tức giận sao?
Hay là anh đã không còn yêu mình nữa?
Khi cô lo lắng nhìn chằm chằm vào Quan Triều Viễn, lại thấy anh khẽ liếc nhìn đồng hồ trên tay dường như đang xem giờ: “Chắc em vẫn còn chưa ăn trưa, để anh kêu trợ lý Lâm đưa em đi dùng bữa trước đã, anh vẫn còn một cuộc họp quan trọng phải tham gia ở đây”
Tô Lam sững sờ, có phải Quan Triều Viễn không muốn nghe cô giải thích đúng không?
Cô lập tức lo lắng đến mức suýt nữa thì bật khóc: “Em không đi, em không đói”
Chương 3578
“Không cho phép em làm loạn, trong bụng em vẫn còn có cục cưng, cho dù em không ăn nhưng bé con cần phải ăn”
“Nhưng…”
Tô Lam còn muốn nói thêm gì đó, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ánh mắt Quan Triều Viễn tràn ngập vẻ độc đoán không cho phép người khác từ chối.
Cô bỗng chốc cảm thấy nghẹn lời.
Anh thấy cô không còn mở miệng nói tiếp nữa, mới xoay người đi tới cạnh bàn rồi bấm nút rảnh tay của điện thoại: “Vào đây một lát”
Một phút sau trợ lý Lâm đã xuất hiện ở cửa văn phòng: “Boss” đến nhà hàng mà tôi thường đến, anh đi ăn trưa cùng với cô ấy đi”
Trợ lý Lâm ngẩn người: “A, tôi đi cùng cô Tô sao?”
“Không muốn à?”
Trợ lý Lâm vội vàng läc đầu: “Sao có thể chứ? Boss anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc cô Tô một cách chu đáo”
Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam: “Đi thôi”
Nhưng cô vẫn đứng yên tại chỗ nhìn anh chăm chú, cô không muốn rời đi một chút nào.
Nhưng bây giờ có vẻ như Quan Triều Viễn tạm thời không muốn nghe cô giải thích.
Tuy rằng bản thân rất muốn ở lại đây nhưng trong lòng cô vẫn tự nhủ rằng, “Tô Lam mày phải bình tĩnh, Triều Viễn hiện tại muốn ở một mình để bình tĩnh lại đôi chút, nhất định phải cho anh ấy một chút thời gian và không gian!”
Sau khi âm thầm tự thôi miên chính mình bằng cách này, cô ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý Lâm.
Trợ lý Lâm vừa nhìn thoáng qua dáng vẻ của cô thì đã biết vấn đề khúc mắc giữa hai người họ vẫn còn chưa giải quyết xong xuôi Anh ta cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng dịu dàng ấm áp: “Gô Tô, đi với tôi nào.”
Tô Lam cắn chặt môi rồi quay đầu lại liếc nhìn Quan Triều Viễn, sau đó xoay người rời đi cùng trợ lý Lâm.
Nhìn theo bóng lưng đang dần rời xa của cô, anh cầm điện thoại lên rồi bấm gọi cho một dãy số, sau đó bước nhanh đến trước ô cửa kính sát đất.
Điện thoại reo lên năm lần thì cuộc gọi mới được kết nối, Quan Triều Viễn không cho người đầu dây bên kia có cơ hội mở miệng nói trƯỚC: “Anh chỉ có một chút bản lĩnh này thôi à?”
Không biết người đó nói gì, chỉ thấy khóe miệng của anh cong lên rồi nở một nụ cười giêu cợt: “Anh cứ yên tâm đi, nếu anh muốn tự mình báo thù thì tôi tất nhiên sẽ không nhúng tay vào. Nhưng tôi còn có việc riêng cần phải giải quyết, kế hoạch của anh tốt hơn hết là đừng làm chậm trễ chuyện của tôi. Nếu không tôi sẽ khiến cho một tên biến thái như anh phải chết rất khó coi đấy!”
Sau khi buông lời đầy lạnh lùng, Quan Triều Viễn trực tiếp cúp máy với vẻ mặt u ám.
Anh bước đến bên cạnh bàn làm việc rồi gọi cho quản lý cấp cao của công ty: “Cuộc họp của ban giám đốc cấp cao sẽ bắt đầu trong vòng mười phút nữa. Sau khi cuộc họp kết thúc tôi sẽ vắng mặt trong một khoảng thời gian”
Tô Lam cứ thế đi theo sau trợ lý Lâm, lê từng bước chân chậm chạp bước ra khỏi văn phòng của Quan Triều Viễn, gần như mỗi một bước đều phải quay đầu nhìn lại phía sau.
Cô vừa mới bước ra khỏi ngưỡng cửa thì anh đã nhanh chóng xoay người đi đến bên cạnh cửa số sát đất trước mặt, thậm chí còn không có lòng dạ nào liếc nhìn cô một chút.