Khúc Thương Ly cởi cúc áo vest của mình, biểu hiện xám xịt và suy sụp trên khuôn mặt anh ấy lập tức mờ đi, anh ấy lập tức chuyển thành dáng vẻ sẵn sàng cho buổi biểu diễn.
Anh ấy quay lại và nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam rồi bình tĩnh nói: “Cô ấy và Phàm Phàm đều là trách nhiệm của tôi.”
Nói xong, anh ấynhẹ gật đầu về phía bọn họ, quay người bước về phía sân khấu một cách khó khăn.
Tô Lam vẫn đứng ngây ra như chưa nguôi ngoai những cảm xúc ban đầu.
Tống Chi Manh và Khúc Thương Ly đều là những người tốt như vậy, và cô thực sự hy vọng răng hai người họ có thể tốt đẹp.
“Chúng ta còn ở đây làm gì nữa?
Không phải nên đi cổ vũ cho hai người bọn họ sao?”
Quan Triều Viễn đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Tô Lam đưa tay ra nắm lấy tay anh, háo hức nhìn anh, với giọng nói đầy tiếc nuối: “Chồng à, em nghĩ thế giới này thật sự không công bằng. chị Chi Manh và Khúc Thương Ly rõ ràng là những người tốt như vậy!”
Ngay khi Quan Triều Viễn nghe thấy giọng điệu của cô, anh biết rằng cô lại bắt đầu Thương Xuân Bi Thu – thương tiếc những thứ vốn bản thân không thể kiểm soát rồi.
Anh đưa tay gõ vào đầu Tô Lam: “Nhưng đừng quên, bây giờ họ hạnh phúc hơn ngày xưa phải không?”
Tô Lam sửng sốt, cô có thể nhìn thấy từ khe hở giữa rèm cửa mà lúc này Khúc Thương Ly đã bước lên sân khấu, sự tương tác và biểu diễn giữa hai người trên sân khấu gần như liền mạch.
Câu nói kim đồng, ngọc nữ mà mọi người hay nói thích hợp nhất trong giới điện ảnh và truyền hình hồi đó chính là để nói về Khúc Thương Ly và Tống Chỉ Manh.
Bây giờ dù đã hơn mười năm trôi qua nhưng hai người họ vẫn là một cặp đôi vô cùng rực rỡ song hành bên cạnh nhau.
Đặc biệt là khi mắt họ đối diện nhau, ánh mắt họ thể hiện tình cảm yêu thương không gì sánh được dành cho nhau.
Tô Lam giật nhẹ khóe miệng, kéo Quan Triều Viễn ra phía ngoài sân khấu: “Chồng à, chúng ta đến đây để xem buổi biểu diễn này mà, chúng ta nên đến chỗ khán giả và ngồi xuống. Em không muốn bỏ lỡ bất kỳ giây nào trong màn trình diễn của hai người ấy đâu.”
Quan Triều Viễn vừa nghe xong mấy câu này, thì đã bị Tô Lam kéo thẳng đến khu vực xem vip gần sân khấu nhất, đó là vị trí mà Tống Chi Manh và Khúc Thương Ly đặc biệt để lại cho hai người họ.
Tên của vở kịch này là “Người Yêu Bị Lãng Quên”, sau khi xem toàn bộ vở kịch, Tô Lam bất ngờ phát hiện ra rằng câu chuyện này không phải là về Tống Chi Manh và Khúc Thương Ly sao?
Chỉ để tránh những nghỉ ngờ trong lòng Tống Chi Manh, Khúc Thương Ly đã thay đổi danh tính của nhân vật nam chính và nữ chính.
Nhân vật nam chính trong bộ phim đang trong độ tuổi sung sức thì bị mắc căn bệnh Alzheimeri khi sự nghiệp của anh đang lên như diều gặp gió, anh ta bắt đầu trở nên đãng trí, hay quên, thậm chí có lúc quên cả tên con và vợ của mình.
Để tránh quên mất những người và điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình, hầu như ngày nào anh ta cũng mang theo một cuốn sổ ghi chép, trong đó ghi lại những khoảnh khắc mà anh ta và vợ đã từng có những khoảnh khắc hạnh phúc với nhau như thế nào.
Nhân vật nữ chính do Tống Chỉ Manh thủ vai cũng rất gắn bó với nam diễn viên, nếu nam diễn viên quên cô ấy, cô ấy sẽ lại theo đuổi theo và nhắc cho anh nhớ về cô ấy mỗi ngày.