“Sức mạnh như hổ mẹ nhỏ lúc bình thường của em đâu rồi? Sao bây giờ lại khóc lớn như vậy? Em lại khóc nữa thì có tin tôi sẽ xử lý em không?”
“Hu hu hu…” Tô Lam càng khóc càng lớn: “Tôi khóc thì có liên quan gì đến anh chứ? Nếu anh không thích nghe có thể bịt tai vào cơ mà. Mạng nhỏ của tôi thiếu chút nữa là không còn rồi, anh không an ủi người ta thì cũng đã đành, vậy mà còn la mắng tôi một trận. Anh thực sự là một người đàn ông tồi có trái tim sắt đá!”
Quan Triều Viễn: “…”
“Sao anh lại không nói gì? Hu hu hu… Tôi biết là anh sẽ không quan tâm mà. Nói cho anh biết, tôi tủi thân thì tôi sẽ khóc. Nếu không muốn nghe, sao anh lại phải cứu tôi, mà không ném tôi xuống nước đi. Hu hu!”
Nhìn bộ dáng mềm mại ồn ào của cô, trái tim Quan Triều Viễn chợt nóng lên Anh dứt khoát tiến lên một bước, một tay ôm cô lên: “Em còn mạnh miệng có phải hay không? Không phải bảo em ở lại đó chờ tôi sao, tại sao em không nghe lời chứ?”
“Em không muốn nghe, em… AI”
Một tiếng bốp vang lên.
Một cái tát đánh lên mông cô, khiến cô đau đớn không khỏi kêu lên một tiếng.
Cô tủi thân ngậm miệng, không dám lên tiếng, cũng không dám khóc nữa.
Trên người cô ướt đẫm, lạnh lẽo, cái mông nhỏ cũng bị anh đánh đau.
Lúc này người cô treo trên người anh, lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể túm cổ áo anh vì sợ rơi xuống.
Vừa rồi đèn pin rơi xuống hồ, điện thoại di động cũng bị nước làm ướt, nơi này tối đen như mực, chỉ có chút ánh trăng yếu ớt chiếu xuống, căn bản không đủ để Quan Triều Viễn phân biệt đường dưới chân.
Gió thổi mạnh vào ban đêm.
Từng đợt gió thổi khiến người đàn ông lạnh đến mức run rẩy.
Quan Triều Viễn có chút chịu không nổi, huống chỉ người con gái trong lòng Ban đầu cô còn nằm sấp trên ngực anh ồn ào thúc giục: “Quan Triều Viễn, nhanh lên.
Tôi lo lẳng về Duy Hưng quá!”
Không đi được mấy bước, cô lại đã mơ mơ màng màng: “Quan Triều Viễn, tôi lạnh”
Môi cô cũng bắt đầu run rẩy: “Chúng ta còn bao lâu nữa… Thật buồn ngủ…”
Cuối cùng, cô cũng không run rẩy nữa, giọng nói cũng đã biến mất.
Quan Triều Viễn cảm giác được cơ thể cô lạnh như băng, ngay cả hô hấp phả trên cổ anh cũng bắt đầu trở nên yếu ớt.
Anh vội vàng dừng lại: “Tô Lam?
Thức dậy đi , em không được ngủ. Em có nghe tôi nói không?”
Ngay cả sức lực để run rẩy Tô Lam cũng không còn Quan Triều Viễn cúi đầu, cọ qua mặt cô, lạnh như băng, “Chết tiệt!”
Cô đã ngất xỉu rồi!
Quan Triều Viễn nóng nảy gầm lên một tiếng, nhanh chóng chạy đi tìm một nơi trú ẩn và đốt lửa lên.
Anh mượn ánh sáng mới nhìn thấy sắc mặt cô thật xanh xao, hiển nhiên là cô đã bị đông lạnh quá mức.
Không, không thể được.