“Anh và Tô Nhược Vân sống không tốt sao? Chẳng phải anh nói anh rất yêu cô ta à? Chắc cô ta cũng rất yêu anh nhỉ? Dù sao trước đây cô ta đã bất chấp mọi giá để có được anh.”
“Nếu tôi nói trước đây tôi đến với cô ta chỉ vì giận em, em có tin không?”
Mộ Dung Dịch nhìn Tô Lam với ánh mắt chân thành.
Tô Lam lại cười lạnh quay đầu đi.
“Tô Lam, tôi biết bây giờ hối hận cũng đã muộn nhưng tôi không muốn lừa em, cũng không muốn lừa bản thân mình nữa. Trước đây tôi không muốn sống chung với cô ta, tôi chỉ quá tức giận vì chúng ta yêu nhau lâu như vậy, tại sao em vẫn không muốn lên giường với tôi chứ? Em cũng chưa bao giờ chịu mượn thế của tôi, dựa vào tôi, cũng không dỗ ngon dỗ ngọt tôi.”
Mộ Dung Dịch cuối cùng đã nói ra lời trong lòng mình. Thật ra từ trước tới nay anh ta chưa từng quên Tô Lam, chẳng qua là muốn dùng chút thủ đoạn đặc biệt để cô chịu khuất phục mà thôi.
Nhưng tình hình sau đó lại không phát triển theo hướng anh ta đặt ra.
“Ngay cả bản thân anh cũng nói là tôi không muốn mượn thế của anh, dựa vào anh, cũng không dỗ ngon dỗ ngọt anh, thật ra là vì tôi không yêu anh.”
Nếu Mộ Dung Dịch chịu bày tỏ tâm tư, vậy Tô Lam cũng không che giấu nữa.
“Tôi tưởng tôi yêu anh nhưng đến tận lúc rời khỏi anh mới phát hiện ra trước đó tôi chưa từng yêu anh. Tôi ở bên anh chẳng qua là thực hiện trách nhiệm mà thôi.”
“Không! Em lừa tôi, em có yêu tôi!”
Mộ Dung Dịch nồng nặc mùi rượu giận dữ hét lên. Anh ta không để ý đã uống quá nhiều.
“Chúng ta không cần thiết phải loanh quanh vấn đề này nữa.”
“Chúng ta yêu nhau sáu năm, giờ em lại nói cho tôi biết em chưa từng yêu tôi, bảo tôi không cần phải xoắn xuýt về vấn đề này nữa sao?”
Mộ Dung Dịch trừng mắt nhìn Tô Lam với đôi mắt đỏ ngầu.
“Được rồi, nếu đã nói đến vấn đề này, vậy tôi không ngại nói thêm vài câu. Tôi tin chắc anh cũng biết tình cảnh của tôi ở nhà họ Tô lúc đó. Tôi đến với anh là do bất đắc dĩ, tôi phải tính toán cho tương lai của tôi và em trai tôi, chỉ mong cuộc sống của hai chúng tôi tốt hơn một chút.”
Tô Lam rõ ràng không muốn nhắc lại chuyện trước kia, mỗi lần nhắc tới đều đau lòng.
“Anh nói tôi ham tiền của anh hay mê gia thế của anh đều được, tôi không quan tâm. Chuyện đã qua lâu như vậy, tôi thật sự không muốn nhắc lại nữa. Anh cho rằng tôi yêu anh hay chưa từng yêu anh đều được cả, nói chung chúng ta đã không thể quay lại được nữa.”
Mộ Dung Dịch nghe Tô Lam nói vậy, cảm giác như nghe được tiếng trái tim mình vỡ nát.
Mộ Dung Dịch cố gắng nắm tay Tô Lam nhưng cô tránh né làm anh ta lúng túng rụt tay lại.
“Tô Lam, em đừng làm vậy với tôi. Em làm vậy quá tàn nhẫn với tôi.”
“Anh không tàn nhẫn với tôi sao? Mộ Dung Dịch, anh tỉnh táo lại đi. Thật ra anh cũng không yêu tôi!”
“Không phải vậy, tôi yêu em, tôi vẫn luôn yêu em, hơn nữa tôi chỉ yêu một mình em!”
Tô Lam không khỏi cười giễu cợt.
“Anh nói anh yêu tôi, anh biết rõ tôi muốn vào giới giải trí nhưng không cho tôi đi diễn một bộ phim nào, cho dù có người tìm tới, anh cũng muốn tôi ra ngoài ăn. Anh nói anh yêu tôi nhưng tôi thậm chí không có quyền kết bạn. Anh nói anh yêu tôi, tôi ở nhà các anh thậm chí còn chẳng bằng người giúp việc.”
Đây chính là tình yêu của anh ta.