Nói xong, Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn sang Lục Anh Khoa.
Lục Anh Khoa lập tức hiểu ý, anh ta quay người đi ra.
Một lúc sau, anh ta bước vào với một túi hồ sơ.
Tô Bích Xuân vẫn còn đang suy ngẫm lời nói vừa rồi của Quan Triều Viễn rốt cuộc nghĩa là gì, thì nhìn thấy Lục Anh Khoa đã mở túi hồ SƠ ra.
Bên trong, đột nhiên có một xấp hình nhỏ rơi xuống đất.
Thoạt nhìn, nó dường như là tấm hình thân mật của hai người đang ôm hôn lấy nhau.
“Có nhiều người đàn ông như vậy, nói cô quan hệ bừa bãi cũng là nhẹ rồi, cô còn nói với tôi là cô trong sạch sao?”
Khi Quan Triều Viễn buông ra những lời này, cả người Tô Bích Xuân như bị sét đánh vậy.
Cô ta lao tới và nhặt những tấm hình đó lên.
Đột nhiên phát hiện rằng đó chính là những tấm hình cô ta ăn chơi trác táng với những người đàn ông khác nhau vào nhiều thời điểm.
“Cậu cả Quan, những tấm hình này đều là giả, chắc chắn có người vu oan cho tôi nên cố ý ghép thành đấy!”
Tô Bích Xuân vừa mới bắt đầu kêu oan thì bị Lục Anh Khoa lạnh lùng ngắt lời: “Cô Tô, sớm đã biết cô sẽ nói những tấm hình này là ghép. Vì vậy vẫn còn video trong đây, đều là những bạn trai mà cô đã thay đổi trong năm năm qua, có cần xem qua không?”
Tô Bích Xuân kinh ngạc lùi về sau, sắc mặt trắng bệch.
Cô ta mở miệng ra, nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Quan Triều Viễn mặt mày tối sâm, từng bước tiến lại gần: “Một người phụ nữ chưa đủ mười bốn tuổi đã có bạn trai rồi, mười sáu tuổi đã đi phá thai, mười tám tuổi đã đổi hơn hai mươi mấy người bạn trai, làm thế nào đột nhiên lại trở thành gái còn trinh rồi?”
“Anh…”
Tô Bích Xuân hoàn toàn không có gì để nói.
Cô ta toàn thân run rẩy, sắc mặt tái xanh.
Bây giờ, đầu óc của cô ta hoàn toàn trống rỗng.
Làm thế nào đây?
Quan Triều Viễn…anh thực sự đã phát hiện ra rồi.
Bỗng nhiên định thần lại, cô ta “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Quan Triều Viễn: “Cậu Quan, em biết chuyện này là em sai.
Nhưng em có nỗi khổ tâm đấy! Chính là vì em đã yêu anh từ cái nhìn đầu , nên mới muốn anh nghĩ rằng em là một cô gái còn trinh”
“Điều này đúng là em đã sai, em không nên gạt anh. Em đã nhiều lần muốn nói thật với anh, nhưng chính vì quá yêu anh, nên em không thể nào nói ra được.”
Quan Triều Viễn tựa cười như không: “Trong thời gian năm năm mà đã thay đổi mười mấy người bạn trai, cô đã yêu tôi đến thế sao?”
Tô Bích Xuân sắc mặt trắng bệch.