“Mẹ, sao mẹ hồ đồ thế, tình nghĩa hơn hai mươi năm qua của chúng ta nay còn đâu? Từ hôm nay trở đi con sẽ tuyệt giao với mẹ!”
“Tuyệt giao thì tuyệt giao, mẹ sợ con chắc? Nào, ăn rau đi.” Mục Chỉ Huyên lại tiếp tục gắp thêm đồ ăn cho Giản Ngọc.
“Con không thể ăn nổi bữa cơm này nữa!” Quan Triều Viễn ném thẳng đôi đũa xuống mặt bàn.
“Em trai thì em trai thôi, có thêm một người anh cũng tốt mà, sau này anh ấy sẽ chăm sóc anh, chăm sóc anh. Hồi nhỏ em rất muốn có một người anh trai đi đánh nhau với mình.”
Tô Lam lại bắt đầu an ủi Quan Triều Viễn.
“Anh không cần!”
Tô Lam đặt tay của Quan Triều Viễn lên bụng mình: “Chú ý, dưỡng thai.”
Quan Triều Viễn sờ lên bụng Tô Lam, sau đó lại cầm đôi đũa lên, ăn cơm tiếp.
“Anh Ngọc, bây giờ anh không còn bất kỳ điểm đặc thù nào của ma cà rồng nữa, vậy tức là anh đã được giải trừ phong ấn rồi nhỉ? Vậy anh có biết cách để giải trừ phong ấn không?”
Đây mới là chủ đề mà Tô Lam quan tâm, cô không muốn Quan Triều Viễn phải chịu khổ vào đêm trăng tròn nữa.
“Chuyện này… anh không hề có ấn tượng gì cả.” Giản Ngọc mỉm cười đầy vẻ áy náy.
“Vậy con có nhớ là lúc ở với đàn sói, con đã bị cả đàn bài xích từ bao giờ không vậy?” Quan Hạo vốn ít nói bỗng hỏi dò.
“Bị bài xích?” Giản Ngọc không hiểu câu hỏi này cho lắm.
“Nếu như bố đoán không nhầm thì đàn sói đã tiếp nhận con là vì ban đêm mắt con cũng sẽ sáng lên như chúng. Vào ban đêm, mắt của ma cà rồng sẽ hơi sáng lên, đó cũng chính là lý do mà đàn sói chịu chấp nhận con. Nếu như con giải phong ấn thì chắc hẳn ánh sáng trong mắt con sẽ không còn nữa, nên đàn sói sẽ bài xích con.”
Quan Hạo nói ra phân tích của mình, mấy ngày qua ông vẫn luôn suy nghĩ về những vấn đề đó.
Giản Ngọc cẩn thận nghĩ lại đến những chuyện đã xảy ra hồi anh ta còn nhỏ.
“Kể ra thì đúng là có sự thay đổi, tôi nhớ là khi bắt đầu có ký ức thì tôi đã bò trong khắp rừng rậm rồi, khi đó trên người tôi sẽ không có vết thương nào cả. Nhưng sau này thì khác, có một khoảng thời gian, trên người tôi lúc nào cũng là những vết thương chảy máu.”
Đó là khoảng thời gian mà Giản Ngọc không hề muốn nhớ lại chút nào.
Bởi vì trên tay anh ta có rất nhiều sẹo nên bây giờ lúc nào anh ta cũng đeo găng tay, chỉ để lộ ra mấy đầu ngón tay mà thôi.
Anh ta cũng chưa bao giờ mặc đồ mùa hè, lúc nào cũng khoác áo để che khuất làn da trên cơ thể mình bởi vì anh ta đã có rất nhiều vết thương.
“Con nghĩ kỹ lại xem đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến con phải thay đổi như thế?” Quan Hạo tiếp tục dẫn dắt.
“Tôi nhớ là có một đoàn người trộm mộ đi vào rừng rậm rồi phát hiện ra tôi. Họ thấy chân tay tôi nhanh nhẹn thì muốn tôi đi dò mộ cùng. Thế là tôi đi theo họ đến ngôi mộ dưới lòng đất, ngôi mộ đó có rất nhiều loại bẫy khác nhau, cũng may là thân thủ của tôi tốt nên đã tránh được hết, nhưng những người đi cùng thì đã chết mất kha khá.”
Tất cả mọi người, kể cả Quan Triều Viễn đều tập trung nghe Giản Ngọc kể chuyện.
“Chúng tôi đã đi quanh ngôi mộ đó một lúc lâu nhưng vẫn không đi vào được bên trong ngôi mộ chính. Nhưng lại phát hiện ra ở đó có một hồ nước, chỉ cần đi qua hồ nước đó là có thể đi vào phần mộ chính. Vậy là họ bảo tôi đi.”