Nếu Mục Nhiễm Tranh cũng trở thành người như vậy, Tô Lam thật sự không dám tưởng tượng.
Mục Nhiễm Tranh đi tới bên cạnh Phương Đóa: “Vừa rồi Tô Lam tặng quà cho cô, có phải vẻ mặt của cô lạnh lùng quá không?”
“Vậy sao? Tôi cảm thấy tôi làm rất tốt mà, tôi cũng không thể vui như một đứa trẻ khi thấy trang sức quý giá đắt tiền được đúng không? Thế thì mất giá quá.”
Mục Nhiễm Tranh cười bất lực.
“Có phải cô dâu và chú rể tương lai nên trao nhẫn rồi không? Hai người đừng đứng đó thì thầm nữa!”
Mọi người đổ dồn ánh mắt nhìn hai người họ.
“Chúng ta trao nhẫn đi, trao nhẫn xong là kết thúc rồi.”
Phương Đóa lấy nhẫn ra trước, Mục Nhiễm Tranh cũng lấy nhẫn ra.
Thứ mọi người mong chờ nhất chắc chắn là nhẫn đính hôn rồi.
Phương Đóa lấy nhẫn đính hôn ra, đó là một chiếc nhẫn trông rất mạnh mẽ nam tính, bên trên khảm kim cương nhỏ lấp lánh. Dù sao thì nhẫn của nam khác với nhẫn của nữ, nhẫn được làm từ nhiều kim cương nhỏ như vậy có thể thấy được thành ý của nhà họ Phương.
Điều quan trọng tiếp theo là chiếc nhẫn đính hôn mà Mục Nhiễm Tranh chọn.
Mục Nhiễm Tranh mở hộp nhẫn ra, bên trong là một chiếc nhẫn bằng đá quý màu vàng rất lớn khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Tô Lam và Quan Triều Viễn đưa mắt nhìn nhau.
“Chẳng phải anh ta chọn chiếc nhẫn kim cương hồng sao? Đổi lại lúc nào thế?” Tô Lam vô cùng khó hiểu.
“Nó chưa từng đổi.”
“Vậy thì lạ thật, vậy chiếc nhẫn kim cương hồng đó giữ lại đến khi kết hôn à?” Tô Lam tỏ vẻ vô cùng ngờ vực.
Chiếc nhẫn đá quý màu vàng này rất hợp với khí chất cao quý của Phương Đóa, người nhà họ Phương cũng gật đầu không ngớt.
Dường như Phương Đóa không có cảm xúc gì quá lớn với bất kỳ món đồ trang sức nào, cô ta duỗi tay ra, đợi Mục Nhiễm Tranh đeo chiếc nhẫn mang tính tượng trưng này vào ngón tay mình.
Mục Nhiễm Tranh nhìn chiếc nhẫn trong tay, đây là chiếc nhẫn mà anh đã dùng gần như toàn bộ tiền tiết kiệm của mình để mua ở trong cửa hàng đồ trang sức. Hai năm nay, trong nhà cũng nới lỏng đôi chút về tài chính của anh, vì thế anh mới có chút tiền tiết kiệm, cuối cùng vì chiếc nhẫn này mà đã quay về ‘trước giải phóng’ chỉ trong một đêm.
Hiện trường yên tĩnh, ai cũng đang đợi thời khắc thiêng liêng này.
Nhưng Mục Nhiễm Tranh lại chậm chạp không đeo nhẫn vào ngón tay Phương Đóa.
“Nhiễm Tranh, con còn đợi gì nữa? Phương Đóa người ta đang chờ con kìa!” Diêu Hướng Vân ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.
Mục Nhiễm Tranh nhìn ngón tay nhỏ nhắn của Phương Đóa, anh cầm nhẫn lên, vào khoảnh khắc chiếc nhẫn sắp chạm vào ngón tay Phương Đóa thì anh đột nhiên rút lại!
“Xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên suy nghĩ lại, đính hôn rồi thì không còn đường để quay đầu nữa.”
Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu nhìn Phương Đóa: “Xin lỗi.”
Nói xong, anh cầm lấy nhẫn xoay người rời đi.
Chương 1735
Mọi người có mặt đều không biết xảy ra chuyện gì, ai cũng ngơ ngác.
Lúc mọi người phản ứng lại thì Mục Nhiễm Tranh đã rời khỏi nhà hàng.
Mục Nhiễm Tranh đi thẳng đến bãi đỗ xe rồi ngồi vào xe của mình, vừa ngồi xuống thì điện thoại đổ chuông, anh dứt khoát tắt máy, lái xe nghênh ngang rời đi.
Lần đầu tiên ở tầng cao nhất của nhà hàng Hoàng Gia trải qua chuyện gượng gạo như vậy.
…
Tô Lam ngồi xe của nhà mình đưa Tam Tam về hoa viên Crystal, một cậu bé như Tam Tam làm sao biết đã xảy ra chuyện gì. Lúc ở lễ đính hôn luôn ngủ gà ngủ gật, trên đường về thì ngủ say.
Đến nơi, Tô Lam bế Tam Tam xuống xe.
“Tam Tam, dạo này con nặng thật, mẹ sắp không bế nổi con rồi!” Tô Lam vừa lẩm bẩm vừa bế Tam Tam vào nhà.
Vừa đến phòng khách, người giúp việc đã tới nói: “Mợ chủ, cậu Mục…”
Tô Lam giao Tam Tam cho người giúp việc rồi đến phòng khách phụ gặp Mục Nhiễm Tranh.
“Mọi người đều đang tìm anh, anh thì hay rồi, chạy đến đây! Anh không sợ chú anh về sẽ lột da anh à?” Tô Lam ngồi bên cạnh Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh dựa vào sofa: “Cho nên tôi mới đến tìm cô, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, cô phải giúp tôi.”
“Anh chắc là tôi sẽ giúp anh sao?”
Mục Nhiễm Tranh thẳng người: “Nếu cô không muốn giúp tôi, vậy tôi thừa nhận mình xui.”
Quan Triều Viễn chưa về mà cùng giải quyết chuyện này với người nhà họ Mục, dù sao thì chú rể tương lai ở lễ đính hôn đã bỏ chạy, cần phải cho người nhà họ Phương một lời giải thích, mà Quan Triều Viễn là người có quyền nhất trong tộc, anh ở lại nhất định sẽ có lợi cho nhà họ Mục.
Vì Tam Tam ngủ rồi nên Tô Lam mới về trước.
Tô Lam lập tức dặn người giúp việc không được tiết lộ tin Mục Nhiễm Tranh đang ở đây ra ngoài, mọi người đều biết Quan Triều Viễn yêu vợ, vì thế không ai dám làm trái lời dặn dò của Tô Lam.
Tô Lam thu xếp cho Mục Nhiễm Tranh ở một tòa nhà khác, trước đây Quan Triều Viễn đã giấu Lý Như Kiều ở tòa nhà này, có thế nào thì anh cũng không thể nghĩ rằng Tô Lam sẽ giấu Mục Nhiễm Tranh ở đây.
Mục Nhiễm Tranh quan sát kỹ căn phòng, rộng rãi sáng sủa, không tệ.
“Anh định trốn đến bao giờ?” Tô Lam khoanh tay nhìn Mục Nhiễm Tranh.
“Tôi cũng không biết, trốn được lúc nào hay lúc ấy, ở đó thế nào rồi?”
“Anh còn biết hỏi ở đó thế nào à? Nhà họ Phương rất tức giận, chú anh đang ở đó nên họ mới không dám làm gì. Tất nhiên bố mẹ anh cảm thấy rất mất mặt, còn ông nội anh thì tức đến tăng xông rồi! Đứa con trưởng, cháu đích tôn như anh đúng là khiến gia đình tự hào!”
Bộ dạng Tô Lam như người lớn.
“Tôi cũng không thể đính hôn với một người phụ nữ tôi không yêu được đúng không? Đính hôn rồi thì thật sự không còn đường quay lại nữa.” Mục Nhiễm Tranh vô cùng phiền muộn, ngồi trên giường.
Tô Lam không tiếp lời Mục Nhiễm Tranh.
“Hôm qua Phương Đóa đến nhà tôi, tôi hỏi cô ta có yêu tôi không, nhưng cô ta lại nói tình yêu rất ấu trĩ, nói gì mà chúng tôi đều là người trưởng thành rồi, còn nói tình dục là để sinh ra con cháu và là công cụ để đàn ông với phụ nữ lấy lòng nhau. Tôi thật sự không thể nào hiểu được, cô ta hoàn toàn không yêu tôi.”
Chương 1736
Mục Nhiễm Tranh nhìn Tô Lam với đôi mắt khát khao: “Có lẽ người phụ nữ như vậy sẽ không bao giờ yêu người khác.”
Tô Lam ngẫm kỹ lời nói của Mục Nhiễm Tranh, cô cũng cảm thấy Phương Đóa có vẻ bất chấp lý lẽ, không có tình yêu thì làm thế nào duy trì hôn nhân được?
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cố gắng thuyết phục chú anh, anh cứ ngoan ngoãn ở đây trước đi. Nếu có chuyện gì thì tôi sẽ bảo người giúp việc thông báo kịp thời đến anh.”
“Mợ chủ, cậu chủ về rồi!” Một người giúp việc vội chạy đến báo.
Tô Lam vội vàng quay về tòa nhà chính với người giúp việc.
Mục Nhiễm Tranh vẫn chưa tùy hứng đến mức sẽ biến mất theo ý mình muốn, dù sao thì anh cũng là con trưởng, là cháu đích tôn trong nhà.
Nhưng, con đường tiếp theo nên đi thế nào?
Lúc Tô Lam về đến phòng khách tòa nhà chính thì Quan Triều Viễn đã về rồi, vẻ mặt anh tức giận như thể sẽ lập tức bùng nổ.
“Tìm được người chưa?”
“Tìm được thì anh có thể về nhà sao? Thằng nhóc đó chạy nhanh đấy, không ngờ lại không tìm được! Đừng để anh tìm ra nó, nếu không chắc chắn anh sẽ lột da nó, đánh gãy chân nó!” Quan Triều Viễn hung dữ ngồi trên sofa.
Tô Lam cầm ấy tách trà nóng người giúp việc mang tới, để vào tay Quan Triều Viễn.
“Trời rất lạnh, uống chút trà nóng trước đi. Em cảm thấy anh ta lớn vậy rồi, chắc chắn cũng không cố ý làm vậy đâu, có lẽ đã xảy ra mâu thuẫn gì đó với Phương Đóa thì sao?”
“Khỉ khô! Nó không cố ý mới lạ! Thằng nhóc này có phúc mà không biết hưởng!” Bây giờ Quan Triều Viễn hoàn toàn không nghe vào những lời này.
“Chắc anh đói rồi đúng không? Em đi nấu cho anh chút đồ ăn nhé?”
“Nếu đơn giản thôi, anh ăn xong còn phải ra ngoài nữa.”
“Ờ, được.”
Quan Triều Viễn ăn xong chuẩn bị ra ngoài, vừa đến cửa thì anh dừng lại.
“Lam Lam, nó không đến tìm em đấy chứ?”
“Không có, em gọi cho anh ta rồi nhưng tắt máy mãi.”
Diễn xuất của Ảnh hậu chắc chắn không phải tầm thường!
“Ờ, vậy nếu nó liên lạc với em thì em nghĩ cách giữ chân nó trước.” Quan Triều Viễn dặn, anh cảm thấy người có khả năng để Mục Nhiễm Tranh liên lạc nhất là Tô Lam.
“Được, em sẽ làm thế.” Trái tim Tô Lam rỉ máu, chồng ơi chồng, em chỉ đành có lỗi với anh vậy.
Quan Triều Viễn dặn dò xong rồi hôn lên trán Tô Lam, sau đó anh mới bịn rịn rời đi.
Tô Lam thở dài, may mà cô đoán được Quan Triều Viễn sẽ hỏi nên đã đề phòng trước, nếu không chỉ một biểu cảm nhỏ của cô thôi nhất định sẽ bán đứng cô rồi!
Tất nhiên lần này Quan Triều Viễn ra ngoài vẫn không thu hoạch được gì, bởi vì giờ đây cháu trai thân yêu của anh đang được giấu trong nhà của anh.
Nhà họ Lê.
Lê Thấm Thấm vẫn nằm bò trên giường không thể dậy được, bởi vì mùa đông nên vết thương này không dễ lành, hơn nữa cô ta lại không muốn đối diện với bố của mình nên dứt khoát nằm mãi trên giường.
Chương 1737
Người giúp việc đẩy cửa đi vào với bữa tối trên tay.
“Cô chủ, ăn cơm thôi.” Người giúp việc đặt thức ăn xuống bàn rồi lại đến bên giường đỡ Lê Thấm Thấm dậy. Lê Thấm Thấm xuống giường ăn cơm thôi cũng là cực hình, bước đi mà mông đau như muốn nứt toạc ra.
Hơn nữa lúc ăn cơm cô ta chỉ có thể đứng ăn.
Nhìn mấy món trên bàn, Lê Thấm Thấm bỗng không còn thấy ngon miệng gì, tất cả đều là món thanh đạm, món thịt duy nhất chính là món thịt xào. Với người có khẩu vị nặng mà nói, mấy món này quả thực là nhạt như nước ốc!
“Ai da, ngày nào cũng ăn mấy món này, thịt đâu? Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, gà cay! Tệ nhất thì cũng phải cho tôi thịt xào ớt xanh chứ!”
“Cô chủ, không giấu gì cô, mấy hôm nay bà chủ không khỏe nên không thể nấu ăn được, mấy món này đều là đầu bếp làm, ông Lê cũng dặn cô chủ đang dưỡng thương nên ăn uống thanh đạm một chút.” Người giúp việc vội giải thích.
Mặc dù Quan Ly là một bà chủ nhà giàu nhưng bà ta cũng là một người phụ nữ nội trợ, vì vậy một ngày ba bữa trong nhà đều do bà ta chuẩn bị.
Tuy rằng Lê Thấm Thấm không muốn thừa nhận nhưng cô ta vẫn thích ăn đồ ăn do Quan Ly nấu.
“Dì ấy bệnh à?”
“Ôi… cô chủ, còn chẳng phải đều vì cô sao.” Người giúp việc thấp giọng nói, sợ lời nói của mình khiến cô chủ tức giận.
“Vì tôi? Dì ấy bệnh thì liên quan gì đến tôi? Nếu bố tôi bị tôi chọc tức rồi bệnh thì đó là vì tôi, nhưng dì ấy bệnh thì chẳng liên quan đến tôi một chút nào hết!” Lê Thấm Thấm không phục.
“Cô chủ, mấy hôm trước cô bỏ nhà đi, ngày nào ông chủ cũng chẳng còn tâm tư để mà ăn uống, bà chủ cũng lo lắng, mấy ngày cũng không ăn uống đàng hoàng. Người bà chủ thể hàn, vốn muốn đi giác hơi để giải phong hàn, cuối cùng không cẩn thận nên bị bỏng, sau lưng nổi một mụn nước rất to. Hôm đó ông chủ đánh cô chủ, bà chủ bảo vệ cô chủ thì bị roi mây đánh vào chỗ bị bỏng, bà ấy chăm sóc cho cô chủ không kịp xử lý nên bị nhiễm trùng rồi.”
Lê Thấm Thấm im lặng, hóa ra thật sự là vì mình.
“Cô chủ, mặc dù bà chủ là mẹ kế nhưng lòng dạ bà ấy thật sự không xấu, người giúp việc chúng tôi đều nhìn thấy mà, bà ấy thật lòng tốt với cô chủ đấy.”
“Được rồi được rồi, có để tôi ăn cơm không đây?” Lê Thấm Thấm hơi không vui, cầm đũa bắt đầu ăn cơm, người giúp việc cũng vội im miệng.
Ăn tối xong, trong lòng Lê Thấm Thấm thật sự không thoải mái nên lặng lẽ ra ngoài.
Thường thì lúc này Quan Ly đang ở trong phòng Lê Tuấn Kiệt để phụ đạo bài tập. Lê Tuấn Kiệt là con trai của Quan Ly và Lê Hán Giang, năm nay vừa vào lớp một, là em trai cùng bố khác mẹ với Lê Thấm Thấm. Vì chênh lệch tuổi tác khá nhiều nên hai người gần như không nói chuyện với nhau bao giờ.
Lê Thấm Thấm vừa ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng trách mắng từ trong phòng truyền đến.
“Đã dạy con mấy lần rồi, sao con vẫn không nhớ chứ. Giơ tay ra, mẹ thấy con chỉ nhớ mỗi ăn chứ không nhớ bị đánh!”
“Bép bép bép!” Bên trong truyền đến tiếng như tiếng đánh vào lòng bàn tay.
Lê Thấm Thấm rùng mình, cô ta chưa từng nghe thấy Quan Ly lớn tiếng như vậy, trước nay Quan Ly nói chuyện với cô ta đều cẩn thận dè dặt.
Không ngờ lại nghiêm khắc với con trai ruột của mình như vậy.
Lê Thấm Thấm gõ cửa, Quan Ly đi tới mở cửa, thấy Lê Thấm Thấm thì rất bất ngờ.
“Thấm Thấm, sao con lại dậy? Người còn đau không?”
Chương 1738
“Có thể xuống giường rồi, nghe nói dì không khỏe nên tôi qua xem thử.” Lê Thấm Thấm có vẻ hơi dè dặt, dù sao thì cô ta chưa từng bày tỏ sự quan tâm với Quan Ly, thậm chí còn tỏ thái độ với Quan Ly.
“Dì không sao, nghe giúp việc nói thức ăn không đúng với khẩu vị của con, ngày mai dì nấu món ngon cho con.”
“Không có vấn đề gì, dì không khỏe thì nghỉ ngơi đi.”
Lê Thấm Thấm vẫn luôn không dám nhìn thẳng vào mắt Quan Ly.
“Muốn vào trong ngồi không?” Quan Ly vội mở rộng cửa ra.
“Ờm… được, được thôi.”
Lê Thấm Thấm ma xui quỷ khiến đi vào phòng, Quan Ly xoa đầu Lê Tuấn Kiệt, bảo cậu nhóc tự làm bài tập.
“Gần đây bố tôi bận gì vậy?” Không tìm được đề tài nên Lê Thấm Thấm chỉ đành kéo bố mình vào.
“Chẳng phải hôm nay Mục Nhiễm Tranh đính hôn sao, bố con cảm thấy cậu ấy giúp nhà chúng ta nhiều, vốn dĩ muốn tặng một món quà lớn, kết quả nghe nói lễ đính hôn không thành.”
“Cái gì? Mục Nhiễm Tranh đính hôn không thành? Tại sao?” Lê Thấm Thấm vô cùng tò mò, chuyện đính hôn lớn như vậy mà lại không thành sao?
“Cái này dì cũng không rõ, lễ đính hôn của họ không mời người ngoài tham dự, cũng không biết bố con nghe tin ở đâu, tóm lại là đính hôn không thành.”
“Vậy tôi về phòng trước đây!” Lê Thấm Thấm vội vàng chuẩn bị về phòng, kết quả bước lớn quá nên mông lại đau.
Cô ta vội bước chậm lại, ra khỏi phòng đi về phòng ngủ của mình.
Mục Nhiễm Tranh không đính hôn!
Sao cô ta lờ mờ cảm thấy chuyện này có chút liên quan đến mình nhỉ?
Lê Thấm Thấm cầm điện thoại chuẩn bị gửi tin nhắn wechat cho Mục Nhiễm Tranh, viết vài lần lại cảm thấy không ổn nên dứt khoát xóa đi.
“Dựa vào đâu mà tôi phải quan tâm đến anh chứ! Đính hôn không thành thì đáng đời anh, ai bảo anh bán đứng tôi!”
Lê Thấm Thấm nghĩ ngợi rồi viết: “Nghe nói anh đính hôn thất bại rồi, có phải là bị người ta đá không? Hừ hừ, đây chính là quả báo đấy! Quả báo vì anh bán đứng tôi!”
Tin nhắn gửi đi nhưng một lúc lâu vẫn không nhận được trả lời của Mục Nhiễm Tranh, điều này khiến Lê Thấm Thấm không biết phải nói gì nữa, cô ta dứt khoát ném điện thoại sang một bên.
Đến đêm, Quan Triều Viễn về nhà mà không có kết quả gì, Tô Lam đã chuẩn bị xong nước tắm, anh tắm xong thì lên giường, miệng vẫn không ngừng mắng mỏ.
“Nếu để anh tìm được nó, anh không đánh cho nó quỳ xuống xin tha thì anh không phải họ Quan!”
Quả thực Quan Triều Viễn rất tức giận, không ngờ anh mà cũng có lúc không tìm được người.
Tô Lam nép vào ngực Quan Triều Viễn: “Được rồi, đừng giận nữa, có lẽ anh ta có nỗi khổ của anh ta.”
“Nó thì có nỗi khổ gì chứ, chẳng phải là đang tùy hứng sao, lớn thế rồi mà còn tùy hứng như vậy!”
Tô Lam vuốt ngực Quan Triều Viễn: “Anh ta chạy trốn khỏi lễ đính hôn, trái lại em rất hiểu cho anh ta.”
“Hiểu cho nó? Em lại còn hiểu cho nó? Chắc không phải hai người thông đồng với nhau, em muốn bỏ nhà theo nó đấy chứ?”
Chương 1739
Tô Lam thật sự nể trí tưởng tượng có hơi phong phú thái quá của chủ tịch nhà ta.
“Anh nghĩ đi đâu thế, sao em có thể bỏ nhà theo anh ta được chứ? Cho dù em nỡ bỏ anh thì cũng không nỡ bỏ con trai được.” Tô Lam trợn trắng mắt.
“Hừ!” Đây là câu Quan Triều Viễn không muốn nghe nhất!
“Được rồi, không đùa với anh nữa. Thực ra em nói thật đấy, lúc đầu em cũng nghĩ giống mọi người, cảm thấy Phương Đóa khí chất cao quý, thấu tình đạt lý, ở bên Hắc Thổ thì đúng là hời cho thằng nhóc đó rồi.”
Quan Triều Viễn kiên nhẫn lắng nghe.
“Nhưng anh biết em nhớ đến điều gì không?”
“Lại gợi lên ký ức gì của em rồi?” Quan Triều Viễn đột nhiên có dự cảm không lành.
“Nhà em với nhà Mộ Dung có hôn ước, lúc đó nhà em không biết nhà Mộ Dung là gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy như vậy. Lúc mọi người biết em với Mộ Dung Dịch có hôn ước thì ai cũng cảm thấy đây là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.”
Tô Lam rúc vào lòng Quan Triều Viễn, nói tiếp: “Mọi người đều cảm thấy cuộc hôn nhân này rất tốt cho em, em có thể vào được nhà Mộ Dung, trở thành mợ chủ, sau này ăn uống no đủ. Mỗi lần em tỏ ý muốn hủy hôn thì mọi người đều chỉ trích em có phúc mà không biết hưởng.”
Quan Triều Viễn rất không muốn nghe đến tên của Mộ Dung Dịch, dù sao thì Mộ Dung Dịch cũng từng là tình địch quan trọng nhất của anh.
“Giống như Hắc Thổ, mọi người đều cảm thấy Phương Đóa là một người phụ nữ hoàn hảo, có thể cưới được Phương Đóa là may mắn Hắc Thổ tu được mấy đời. Nhưng tình yêu không phải là thứ người khác cảm thấy hoàn hảo thì nó sẽ hoàn hảo, quan trọng là hai người có hợp để ở bên nhau hay không.”
Tô Lam nói tiếp: “Giống như em với anh, ngay cả bản thân em cũng cảm thấy em không xứng với anh, hai chúng ta là người của hai thế giới, không nên ở bên nhau. Nhưng anh xem, chẳng phải bây giờ chúng ta sống rất hạnh phúc sao? Em nghĩ Hắc Thổ không nên tìm một người mà mọi người đều cảm thấy tốt, anh ta nên tìm một người mà bản thân anh ta cảm thấy tốt.”
“Bản thân nó thì biết khỉ gì!”
Mặc dù Tô Lam nói rất nhiều nhưng Quan Triều Viễn vẫn vô cùng tức giận.
“Em nói nhiều như vậy mà đều vô ích sao? Em cảm thấy mọi người vẫn đừng nên tạo áp lực cho anh ta, để anh ta tự lựa chọn đi. Nếu anh ta thích Phương Đóa thì tự nhiên sẽ tìm Phương Đóa để nói rõ, còn nếu không thích thì có ép cũng chẳng được kết quả như mong muốn.”
“Hôm nay anh mệt rồi, mau ngủ thôi.” Quan Triều Viễn mất kiên nhẫn ôm Tô Lam vào lòng, chuẩn bị ngủ.
Tô Lam biết những gì mình nói có tác dụng, Quan Triều Viễn đã lắng nghe rồi.
Cô cũng không nói nữa, nhưng mong là Quan Triều Viễn có thể hiểu ra.
Sáng hôm sau, Quan Triều Viễn vẫn ra ngoài như thường, tiếp tục tìm Mục Nhiễm Tranh.
Nhân lúc Quan Triều Viễn ra ngoài, Tô Lam đến căn nhà Mục Nhiễm Tranh đang ở tạm.
Mắt Mục Nhiễm Tranh thâm đen, có thể thấy anh cũng ngủ không ngon.
Trải qua chuyện thế này, tin chắc là bất cứ ai cũng chẳng ngủ ngon được.
“Hôm qua tôi nói với chú anh rất nhiều, nhưng mong là anh ấy có thể nghe hiểu, chỉ cần qua được cửa ải là anh ấy thì bên phía nhà anh cũng dễ dàng hơn.”
Với người nhà họ Mục, Quan Triều Viễn là một nhân vật vô cùng quan trọng, lời anh nói gần như đóng vai trò quyết định.
“Nhưng Hắc Thổ này, anh đã nghĩ kỹ rồi sao? Với Phương Đóa là dễ hợp dễ tan?”
Mục Nhiễm Tranh đưa hai tay vuốt mặt: “Tô Lam, bây giờ tôi cũng nghĩ không rõ nữa.”