Lục Mặc Thâm lại dùng sức, một lần nữa túm cô ấy ngồi xuống.
Sau đó cởi cà vạt của mình ra, chậm rãi buộc lấy cổ của cô ấy, tay phải nhẹ nhàng kéo cà vạt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thúy Vân ngoan ngoãn đưa đến, Lục Mặc Thâm nhẹ nhàng hôn lên.
Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn.
Lúc này đây, không ai động tay chân gì vào trong đồ uống của cô ấy.
Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, tim đập gia tốc.
Khi tình yêu trở nên nồng đậm, Lục Mặc Thâm trực tiếp ôm lấy cô ấy đặt trên tường.
Bốn mắt nhìn nhau, trong không khí giống như có dòng điện chuyển động.
Trong đầu Lâm Thúy Vân trống rỗng.
Xong đời, vậy mà cô ấy bị điện giật rồi Con mẹ nó, mình vậy mà bị Lục Mặc Thâm giật điện!
“Xin chào, cô gái nhỏ trong nhà vệ sinh của tôi”
Đôi môi mỏng của Lục Mặc Thâm hé ra đóng lại, cúi đầu nói ra vài từ.
Lâm Thúy Vân hoàn toàn mê mang Con mẹ nó!
Sau đó trong đầu cô ấy ngoại trừ từ con mẹ nó thì cũng không còn từ nào khác.
Làm sao có thế?
Trên thế giới này sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy?
Nam thần nhà vệ sinh của cô ấy vậy mà là Lục Mặc Thâm, ông trời đang đùa giốn cô ư?
Chẳng lẽ thầy tướng số ven đường nói “xa tận chân trời” chính là ý này?
Nhìn thấy bộ dạng Lâm Thúy Vân trợn mắt há hốc mồm, tâm tình Lục Mặc Thâm vui vẻ Lâm Thúy Vân ngơ ngác nhìn anh ta “Nam thần nhà vệ sinh?”
“Lúc trước cô nói…hai người đã quan h Lâm Thúy Vân ngây ra như phông, gật đầu, nhưng sau đó lại lập tức lắc đầu thật mạnh “Tôi…tôi không biết”
Bởi vì ngày đó, sau khi cô ấy tỉnh táo lại thấy mình đang nằm trên giường khách sạn.
Hơn nữa ngoại trừ áo choàng của khách sạn cũng không có cái gì nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng cho rằng mình đã quan hệ rồi Hơn nữa cô ấy còn cố tình tìm hiểu trên Google. Ai cũng nói lần đầu tiên sẽ rất đau, hơn nữa non nửa tháng cũng không thể đi đường tự nhiên được cô ấy đương nhiên Nhưng Lâm Thúy Vân tỏ vẻ cô ấy không hề cảm giác được những thứ đó.
Dù sao ngày hôm sau, khi cô ấy ở trong phòng huấn luyện luyện múa còn có thể trực tiếp dạng thẳng chân ra.
Lúc đó Lâm Thúy Vân Nghĩ, có khi nào là khi cô ấy luyện múa trước kia đã vô tình xé rách?
Cho nên không có máu cũng không đau?
Nhưng mà sau đó cô ấy vẫn hơi lo lẳng, còn lén lút chạy đến nhà thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp.
Sau đó, cô gọi điện thoại cho Tô Lam nói mình hẳn là đã có quan hệ rồi.
Lâm Thúy Vân ngây ra như phông nhìn biểu cảm của Lục Mặc Thâm: “Chẳng lẽ chúng ta còn chưa quan hệ?”
Nhìn thấy cô ấy như vậy, đột nhiên Lục Mặc Thâm cảm thấy hơi đau đầu.
Chương 3027
Cô ấy ở phương diện này quả thật ngốc nghếch đến độ khiến người khác giận sôi máu Lúc đó anh ta bị gạt tàn ném vào đến mức đầu váng mắt hoa, cả đầu đều là máu, sao có thể có tâm trạng đi quan hệ với cô ấy chứ?
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là hai người bọn họ đã náo loạn đến mức vô cùng không thoải mái ở bữa tiệc đính hôn của Cố Đức Hiệp.
Mình của lúc đó sao có thể đi quan hệ với cô ấy được chứ?
Ánh mắt Lục Mặc Thâm chợt lóe: “Ngày đó não tôi bị cô đánh đến mức chấn động, tôi cũng không nhớ rõ lắm. Bằng không như thế này đi, chúng ta ôn lại một chút, nói không chừng cô có thể nhớ lại đó.”
Ôn lại?
Lâm Thúy Vân không kịp phản ứng lại đã lập tức bị túm ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh vốn bị khóa dễ dàng bị anh ta mở ra.
Lục Mặc Thâm nắm tay cô ấy, cứ như vậy trực tiếp đi ra ngoài.
Cho đến khi hai người vào trong thang máy, Lâm Thúy Vân mới ý thức được anh ta nói “ôn lại một chút” là có ý gì Khuôn mặt cười nháy mắt đỏ lên.
Cô ấy liều mạng bỏ tay Lục Mặc Thâm ra: “Tên khốn không biết xấu hổ, ai muốn ôn lại với anh! Anh buông tay tôi rai”
Khóe miệng Lục Mặc Thâm nhếch lên, tay phải trực tiếp đẩy cô vào vách tường: “Qủa ớt nhỏ, tôi nhớ rất rõ ràng cô vừa nói ban nấy. Cô nói nếu cho cô một cơ hội gặp lại nam thần một lần nữa, cô đã tính rất tốt rồi, quan hệ với anh ta một lần nữa!”
Lâm Thúy Vân nghe vậy lập tức trợn tròn mắt: “Con mẹ nó, độc thoại nội tâm của tôi mà anh cũng có thể nghe thấy sao?”
Ánh mắt Lục Mặc Thâm nhíu lại: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”
Lâm Thúy Vân mới phản ứng lại kịp, mình bị lừa rồi.
“Tên khốn nhà anh!”
“Là nam thần của cô, tôi cảm thấy rằng thỏa mãn sự chờ đợi của cô gái nhỏ là chuyện vô cùng quan trọng. Bây giờ là thời gian tốt nhất rồi, đêm nay nhé?”
“Đêm nay có anh mới thỏa mãn!”
Khi cửa thang máy mở ra, Lâm Thúy Vân chỉ có thể tức giận mắng một tiếng.
Gương mặt của cô lập tức đỏ bừng, đỉnh đầu bốc hơi, một đường chạy như điên ra ngoài. Chỉ còn lại Lục Mặc Thâm đứng đó, cười đến mặt co lại, tâm tình vô cùng tốt đi theo ra ngoài.
Cách đó không xa, trong quán cà phê ở đại sảnh, Quan Triều Viễn và Tô Lam yên lặng ngồi phẩm trà.
‘Vừa thấy Lâm Thúy Vân mang vẻ đỏ bừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lao ra, Quan Triều Viễn nhíu mày: “Xem ra đã rơi vào tay giặc rồi “Cái gì?”
Tô Lam theo tâm mắt của anh nhìn qua.
Cô thấy Lục Mặc Thâm hai tay xỏ túi quần, khóe miệng nhếch lên sung sướng, ngay cả trong ánh mắt cũng tràn đầy tươi cười Như vậy rõ ràng chính là bộ dạng yêu đương phơi phới “Thật sự kỳ quái Tô Lam không khỏi nhíu mày.
Chẳng lẽ Thúy Vân chưa nói thẳng cho giáo sư Lục sao?
Theo đạo lý mà nói, lấy tính cách của Lâm Thúy Vân nên sớm nói thẳng mới đúng chứ?
Nhưng mà nhìn bộ dạng vui sướng của giáo sư Lục, chẳng lẽ căn bản anh ta không để ý đến việc Lâm Thúy Vân thích người khác sao?
“Được rồi, chuyện của người khác đừng để bụng như vậy”
Chương 3028
Quan Triều Viễn thấy tất cả sự chú ý của Tô Lam đều dừng trên người Lục Mặc Thâm, rõ ràng có chút mấy hứng.
Anh đưa tay bắt lấy cảm của cô, chuyển khuôn mặt nhỏ nhắn của cô về đối diện với mình.
Tô Lam có chút không biết nên nói gì: “Anh Quan, ngay cả dấm chua của bạn bè anh cũng muốn ăn sao?”
“Đầu tiên anh phải cường điệu một chút, anh không làm bạn với cầm thú. Tiếp theo, anh đang ghen sao? Anh rõ ràng đang ghen. Bà Quan, chồng em rõ ràng đang an vị ở đây, mà em lại nhìn chăm chăm người đàn ông khác, mắt cũng không chớp, chẳng lẽ anh không nên ghen sao?”
Tô Lam bị anh trêu chọc nên nở nụ cười.
Cô mím môi, trên gương mặt hiện ra hai lúm đồng tiền nhạt, nhìn qua cực kỳ ngọt ngào.
Quan Triều Viễn nhìn thấy, tâm vừa động, đã hôn lên trên cánh môi của cô.
Tô Lam bị động tác làm loạn này của anh khiến mặt đỏ bừng.
Gô có chút kích động nhìn thoáng qua bốn phía: “Đáng ghét, bị người ta nhìn thấy rồi!”
“Em là bà Quan, cho dù bị nhìn thấy cũng không sao”
Bà Quan Không biết vì sao, mỗi lần nghe anh nói hai từ bà Quan này, Tô Lam cảm thấy đầu quả tim đều run lên.
“Ngày mai chuẩn bị một chút, ngày kia theo anh đi về thủ đô.”
Quan Triều Viễn đột nhiên chuyển đề tài.
“Ngày kia? Nhanh như vậy sao, em còn chưa chuẩn bị quà nữa”
Quan Triều Viễn thản nhiên mở miệng: “Em về cùng anh đã là món quà lớn nhất rồi”
“Hừm”
‘Tô Lam hơi rầu rĩ.
Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng sinh nhật của ông cụ mà không tặng gì thì cũng không tốt lắm.
Tuy rằng cô không có tiền, nhưng cô có thành ý đó!
Tô Lam suy nghĩ nhanh trong đầu, chỉ chốc lát sau đã có một chủ ý.
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại, Khúc Thương Ly đẩy cửa xe ra rồi ngồi xuống.
„ Anh ấy đeo kính râm, mặc một bộ vest đen, đi thẳng đến quán cà phê đối diện.
Một chân của anh ấy vừa mới bước vào liền nhìn thấy nhân viên đi đến từ bên này: “Ngài Khúc, ngài đã tới?”
Khúc Thương Ly gật đầu: “Người đâu?”
Nhân viên làm một tư thế mời, anh ta vừa đi vào bên trong vừa nói: “Cô Tống đã tới rồi, đang ở bên trong chờ ngài”
Khúc Thương Ly đẩy cửa ra, khi ngồi vào ghế thì phát hiện Tống Chỉ Manh đang nghiêng đầu ngủ, tựa người vào cửa sổ Khúc Thương Ly cau màu phất tay, ý bảo nhân viên bên cạnh có thể đi trước, sau đó lập tức đi vào.
Anh ấy đi vài bước tới trước mặt Tống Chỉ Manh, cái bóng của anh bao phủ cả người cô ấy.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng nhu hòa, sườn mặt của cô cũng ôn nhu vô cùng Qua nhiều năm như vậy, mình đã sớm hoàn toàn không còn sự ngây ngô và tuổi trẻ, chỉ còn sự ổn trọng lắng đọng xuống dưới Nhưng người phụ nữ trước mặt này lại vẫn giống như cô gái hoạt bát, tràn đầy thanh xuân năm đó Mỗi một bước đi đều mang theo hơi thở dại khờ.
Chương 3029
Khuôn mặt này khiến mình nhớ thương mất bao lâu Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể cầm dao nhỏ, khắc tên của cô ấy trong trái tim của mình.
Khắc cốt ghi tâm, máu tươi đầm đìa.
Nhiều năm như vậy, miệng vết thương của anh ấy vất vả mãi mới khép lại một ít Cô ấy, vậy mà lại xuất hiện.
Khúc Thương Ly suy nghĩ, nhìn chãm chãm gương mặt Tống Chỉ Manh.
Như vậy thật giống như chìm sâu vào một loại nhớ lại, không thế tự kiềm chế.
Cô ấy rõ ràng là một cô gái đơn thuần thiện lương như vậy, nhưng vì sao lúc trước lại lựa chọn tốn thương người như vậy.
Rõ ràng chính là cô ấy buông bỏ lời thề của hai người trước, nhưng cũng chính là cô ấy ngày đó chất vấn anh ấy vì sao lại vứt bỏ cô ấy.
Tống Chỉ Manh, rốt cuộc người nào mới là em chân chính?
Khúc Thương Ly không biết đã đứng trong này bao lâu Cho đến khi Tống Chỉ Mạnh bị một loại cảm giác áp bách cường đại làm cho bừng tỉnh.
Tống Chỉ Manh có hơi bất an, hàng lông m¡ giật giật, sau đó cô ấy chăm chậm mở mắt ra.
Ngay khi vừa mở mắt ra, ánh mắt cô ấy đã rơi vào một vùng biển hồ sâu lắng.
“Anh tới rồi sao?”
Tống Chỉ Manh vừa cười vừa ngồi dậy, nếu vừa nấy cô ấy không nhìn lầm, thì trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của người đàn ông trước mặt cô ấy đây có hiện lên chút ôn nhu.
Khúc Thương Ly thấy cô ấy tỉnh lại, khí áp quanh thân lập tức hạ thấp. Anh ấy xoay người ngồi xuống: “Tới từ rất lâu rồi?
Tống Chỉ Manh mơ màng lắc đầu, đứng dậy rồi ngồi xuống chỗ đối diện anh ấy: “Cũng không bao lâu, chỉ là hai ngày nay vội quay phim, nên đầu óc không được tỉnh táo lắm”
Khúc Thương Ly nhíu mày theo bản năng: “Đã thức đêm như vậy thì đừng nên ăn mấy thứ đồ rác rưởi kia, dạ dày của cô không có tốt”
‘Vừa nói xong, anh ấy thấy Tống Chỉ Manh đang ngơ ngác nhìn mình. Khúc Thương Ly nhíu mày, nhận ra hình như mình hơi nhiều lời. Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng không hiếu sao lại trở nên im lặng.
Tống Chỉ Manh cười cười, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh này trước: “Cỡ hai ngày tới bộ phim sẽ quay xong, ngày mốt tôi sẽ cùng…”
Cô ấy tính nói là đi cùng Quan Triều Viễn, nhưng cô ấy biết rõ Khúc Thương Ly có địch ý với Quan Triều Viễn nên quyết định không nói rõ mọi chuyện nữa: “Ngày mốt tôi sẽ trở về thủ đô”“
Khúc Thương Ly khẽ gật đầu: “Ừ, chưa ăn cơm đúng không? Ăn trước đã, có chuyện gì để lát rồi nói”
“Ừm?
Khúc Thương Ly gọi phục vụ vào, rất tự nhiên gọi vài món thức ăn. Hai người, gọi năm món mặn một món canh, mỗi một món đều là thứ Tống Chỉ Manh thích.
Tống Chỉ Manh gọi thêm hai ly rượu vang đỏ, là hương vị và hãng rượu mà Khúc Thương Ly thích nhất.
Mặc dù hai người đã xa nhau nhiều năm như vậy, nhưng khi gặp lại, sự ăn ý giữa cả hai vẫn không hề suy giảm.
Tới khi bữa cơm đã dần tới hồi kết, Khúc.
Thương Ly lấy từ phía sau lưng ra một cái túi nhỏ: “Đây là đồ cô muốn”
Chương 3030
Tống Chỉ Manh hạ đũa, nhận lấy túi đồ. Bên trong túi xách là một cái hộp nhỏ có vẻ ngoài cổi kính, cô ẩy cẩn trọng mở nắp hộp, phía trong quả nhiên là cái vòng tay làm từ huyết ngọc kia. Cô ấy cầm vòng tay lên, khe khẽ đong đưa, rồi giơ lên trước ngọn đèn ngắm nghía.
Cuối cùng cô ấy mừng rỡ nói: “Oa, nhìn từ góc độ này, những sợi bên trong huyết ngọc cứ như đang cử động vậy áI”
Nhìn thấy khuôn mặt phiếm hồng vì hưng phấn của Tống Chỉ Manh, đôi mắt sâu thảm của Khúc Thương Ly trong một thoáng bỗng trở nên nhu hòa.
“Nhất định là cái vòng tay này rồi, không thể sai được, tôi tin chắc Triều Viễn sẽ rất thích cho xem, thật tốt quát”
Tống Chỉ Manh mới dứt câu, mặt của Khúc Thương Ly bèn tối sầm xuống. Anh ấy hừ lạnh một tiếng: “Cũng khó cho cô thật, ngay cả tấm huy Chương kia cũng tìm được, thì ra mục đích là muốn đổi lấy cái vòng tay này”
Tống Chỉ Manh đột nhiên nhíu mày: Không phải mới nãy tâm trạng Khúc Thương Ly còn rất tốt ư? Sao đột nhiên lại trở mặt, giọng điệu còn quái gở như thế chứ?
Cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười, cất vòng tay đi: “Khúc Thương Ly, cám ơn anh”“
Khúc Thương Ly ưu nhã đứng lên: “Cảm ơn thì thôi, không cần, dù sao giữa hai chúng ta chỉ là một cuộc trao đổi qua lại thôi. Tôi còn có việc, không thể tiếp tục ở lại trò chuyện nữa”
‘Vừa dứt lời, anh ấy đã bước thẳng ra cửa “Phục vụ, hóa đơn”
Tống Chỉ Manh cũng đứng lên, cất bước đi ra ngoài. Cô ấy ngơ ngác đứng ở nơi cách quầy tính tiền không xa nhìn Khúc Thương Ly.
Người đàn ông kia thần sắc lãnh đạm, cả người tỏa ra khí thế lạnh lùng và xa cách. Cô ẩy bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, cô ấy cắn môi, bước về phía quầy, vươn tay định nắm lấy tay anh ấy.
“Cha…”
Đúng lúc đó, một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên từ phía cánh cửa. Động tác của Khúc Thương Ly cứng lại, nghiêng đầu qua thì thấy Tống Chỉ Manh đang tò mò nhìn về phía cửa.
Hai mắt của anh ấy tối lại, kéo tay Tống Chỉ Manh đi về phía cửa sau.
Tống Chỉ Manh bị động tác thô lỗ của anh ấy làm cho hoảng sợ: “Khúc Thương Ly, anh làm gì thế?”
“Vừa nấy tôi nhìn thấy phóng viên, chúng ta ra về từ cửa sau đi” Khúc Thương Ly vừa kéo cô ấy, vừa bước nhanh về phía cửa sau, thậm chí mấy bước cuối cùng là trực tiếp co chân chạy.
“AI” Tống Chỉ Manh đang mang giày cao gót, chạy không được hai bước thì đã thấy đau chân Khúc Thương Ly nhướng mày, ôm lấy cô ấy, Tống Chỉ Manh quảng tay ôm cổ anh ấy theo bản năng.
Trong khoảnh khắc đó, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Cha!” cũng ngay lúc đó, giọng nói trẻ con kia lại vang lên một lần nữa.
Khúc Thương Ly quay đầu, phát hiện Khúc.
Nhất Phàm đang đứng cách hai người họ không xa, đôi mắt to tròn nhìn họ đăm đăm.
Cậu bé cắn môi, hốc mắt hồng hồng.
Khúc Thương Ly hồi thần, vội buông cánh tay đang ôm eo của Tống Chỉ Manh ra, chạy về phía con trai: “Nhất Phàm, con nghe cha giải thích”
Lúc này Khúc Nhật Phàm thế mà rất ngoan, cậu bé không có chạy loạn khắp nơi, chỉ đứng yên một chỗ, yên lặng chờ cha giải thích với mình “Khúc Thương Ly… thẳng bé gọi anh là cha?”
Chương 3031
Tống Chỉ Manh đột nhiên có cảm giác bị sét đánh ngang tai. Cậu bé này nhìn thì cũng phải năm sáu tuổi rồi, đúng chứ?
Cho nên là, khi cô ấy và Khúc Thương Ly chưa chia tay, anh ấy đã có con rồi Khúc Thương Ly thở dài một hơi thật mạnh, xoay người bế con trai lên, rồi quay đầu nhìn về phía Tống Chỉ Manh: “Đúng vậy, đây là con tôi”
Sắc mặt Tống Chỉ Manh trở nên trắng bệch, cả người lung lay như sắp đổ. Qua một hồi lâu sau, cô ấy mới tỉnh lại: ‘À thì… tôi còn có chuyện phải làm, tôi.. tôi đi trước đây”
Nói xong, cô ấy nghiêng ngả rời đi từ phía cửa sau, thậm chí dù bị người đụng phải, thiếu chút nữa ngã sấp xuống cô ấy cũng không kêu lấy một tiếng, chỉ cảm cúi đứng lên bỏ chạy.
Nhìn thấy bóng dáng kích động chạy khỏi đây của cô ấy, sắc mặt Khúc Thương Ly ngày càng khó coi Khúc Nhất Phàm nơm nớp lo sợ nhìn về phía Khúc Thương Ly: “Cha, con… có phải con không nên tới đây không?”
Khúc Thương Ly đau lòng nhìn đứa con của mình, hạ một nụ hôn xuống trán cậu bé: “Là lỗi của cha, cha không nên để con một mình ở khu vui chơi dành cho trẻ em cùng với Lâm Bảo”
Anh ấy ôm Khúc Nhất Phàm lên, xoay người rời đi. Tận khi hai người ngồi trên xe rồi, Khúc Nhất Phàm mới len lén nhìn anh ấy một cái: “Cha, cha… sẽ không kết hôn với cái cô hồi nấy chứ?”
Sắc mặt Khúc Thương Ly đột nhiên trầm xuống, nhưng giọng nói vẫn bình thản như trước: “Đứa nhỏ này, tất nhiên là không, trước kia cha đã nói với con rồi, cô ấy vĩnh viễn sẽ không trở thành Rốt cục Khúc Nhất Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu bé ôm lấy con rô bốt mà cha mới mua cho trong ngực, khe khế lẩm bẩm: “Con thích cô Tô Lam làm mẹ con hơn”
Khúc Thương Ly cau mày, không nói gì Ngày hôm sau, lúc năm giờ sáng, Tô Lam đã thức dậy. Cô lén lút vươn một tay ra khỏi chăn, định lấy áo khoác. Ai ngờ, từ phía sau xuất hiện hai cánh tay cường tráng mạnh mẽ trực tiếp bao vây lấy cô, kéo cô vào trong một cái ôm ấm áp.
“Dậy sớm như vậy làm gì?” trong giọng nói của Quan Triều Viễn còn tràn ngập giọng mũi.
Tô Lam quay đầu, mở đèn bàn lên. Dưới ánh đèn mờ mờ, cô xoay người, hạ một nụ hôn xuống bờ môi Quan Triều Viễn: “Em định hôm nay sẽ ra ngoài, chọn mua một món quà cho ông” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Quan Triều Viễn không khỏi cau mày: “Không phải anh đã nói..”
“Đúng vậy, anh nói em không cần chuẩn bị, nhưng dù sao em cũng phải thế hiện chút thành ý của mình chứ! Chuyện này anh không thể quản em được.”
Gương mặt xinh xản của Tô Lam đầy nét bướng binh.
Quan Triều Viễn liếc nhìn cô một cái, nhưng sau cùng, anh cũng không tiếp tục cố chấp nữa: “Em muốn đi đâu?”
Vừa nói, anh vừa ngồi dậy, như thể muốn vén chăn lên.
Tô Lam vội vàng ấn anh xuống: “Mới năm giờ, anh ngủ tiếp đi. Vị là quà em chuẩn bị cho ông cụ, nên em không thế đế anh giúp được”
Quan Triều Viễn âu yếm nhìn cô: “Thực sự không cần anh giúp sao?”
“Tô Lam lè lưỡi: “Em không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Trước khi gặp anh, em cũng tự mình làm mọi thứ. Anh yên tâm đi!”
Nói xong, cô nhấc chăn, đứng dậy. Sau đó xoay người lại, hôn lên trán Quan Triều Viễn một cái.
Cô còn học giọng điệu của anh, trầm giọng nói “Ngoan, ngủ tiếp đi”
Sau khi tắt đèn, cô lấy quần áo, nhẹ nhàng đi vào phòng khách tắm rửa.
Nhìn thấy ánh sáng ấm áp, yếu ớt chiếu qua cánh cửa, ánh mắt Quan Triều Viễn tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Tô Lam đeo ba lô trên lưng, đội mũ che nắng, vội vàng chạy ra bến xe.
Chuyến đi này, cô đã dành gần bảy, tám giờ.