“Thật sự được sao?”
A Viễn nhận lời một cách thoải mái như thế, khiến Tô Lam cảm thấy cực kì bất ngờ.
“Tôi lừa cô bao giờ chưa?”
“Vậy được, đúng rồi, mai tôi phải tham gia lễ trao giải, Kiêm Mặc đi du lịch còn chưa quay về, tôi có vé vào, tặng anh”
Quan Triều Viễn thật sự cảm thấy quá buồn cười, anh đến lễ trao giải còn cần vé?
Đương nhiên không cần!
“Được”
“Ngày mai chúng tôi đều tạm thời nghỉ ngơi ở khách sạn gần nơi tổ chức lễ trao giải, tôi ở phòng 305, đến lúc đó anh đến phòng tôi tìm tôi, đưa lễ phục cho tôi, sau đó tôi đưa vé cho anh”
“ừ”
“Vậy tôi cảm ơn anh trước”
“Trước giờ tôi không nhận cảm ơn mồm”
“Vậy, sau này tôi nấu cơm cho anh ăn?”
“Cứ nợ đã”
Chờ anh công khai thân phận, cô chính là vợ danh chính ngôn thuận của anh, nấu cơm cho anh không phải là chuyện rất đôi bình thường sao?
Anh có thể chịu thiệt thế này sao?
“Vậy được, cúp nhá, ngủ ngon”
“Ngủ ngon”
Ngắt máy, cuối cùng Tô Lam cũng yên tâm hơn một chút.
Chẳng qua, cô cũng rất cảm khái, mặc dù A Viễn chỉ là trai bao mà thôi, nhưng con người anh dường như rất nghĩa khí, có người bạn như này cũng không tồi.
Tô Lam lại nhắn tin cho Mục Nhiễm Tranh, vì lo lắng anh đã ngủ rồi, không dám gọi điện thoại.
“Chuyện lễ phục đã giải quyết xong rồi”
Mục Nhiễm Tranh nào có ngủ được chứ?
Anh đang lòng như lửa đốt gọi cho nhà thiết kế mà mình quen, hỏi xem chỗ bọn họ có lễ phục nào thích hợp có thể mượn được không, kết quả mượn một vòng vẫn không mượn được.
Lúc này liền nhận được tin nhắn của Tô Lam.
“Làm thế nào vậy?”
“Người bạn lần trước tôi nói với anh, A Viễn ý, ngày mai anh ấy sẽ đưa lễ phục đến khách sạn, yên tâm nha, ngủ sớm đi”
Mục Nhiễm Tranh nhìn màn hình điện thoại, hơi thất thần.
Quả nhiên vẫn là chú anh tài giỏi!
Nếu là người khác, e rằng anh còn cần hỏi Tô Lam xem có tin được không, nhưng nếu là chú anh, anh không cần hỏi nữa.
Chuyện này chắc chắn giải quyết được.