Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2936

Cô đưa tay ra định gõ vào đầu Lâm Thúy Vân mấy cái: “Thúy Vân, cái con bé này, cậu có nhầm hay không vậy, rõ ràng là mình đứng gần cậu hơn mà? Tại sao đôi mắt sáng long lanh kia của cậu chỉ có thể nhìn thấy anh ấy chứ!”

Lâm Thúy Vân cười cười hết sức gian xảo: “Được rồi, được rồi, nam thần của cậu thì cậu ghen. Đúng là đứa hay ghen mà. Hai người mau vào đi.”

Nhìn thấy sự bình tĩnh như không có gì xảy ra của Lâm Thúy Vân, Tô Lam vô thức liếc nhìn Quan Triều Viễn một cái.

Tại sao cái con bé Lâm Thúy Vân này nhìn qua trông giống như không có chút cảm xúc bưồn bã, tiêu cực nào?

Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn chưa biết chuyện trên trang thông tin của trường hay sao?

Chẳng lẽ chuyện của cô ấy lại được giấu kín như vậy sao?

“Ui cái thäng nhóc này, mẹ nuôi nhớ con đến chết mất!”

Lâm Thúy Vân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua thấy hai đứa trẻ phía sau lưng ai vợ chồng trẻ bọn họ.

Cô nhe nanh múa vuốt về phía Tô Duy Hưng, trêu cậu bé, niềm nở hôn lên môi cậu bé một cái Tô Duy Hưng nhanh tay nhanh mắt, lấy chiếc.

iPad từ trong cặp sách nhỏ của mình ra, lập tức chặn lại “mõm sói” của Lâm Thúy Vân.

Môi của Lâm Thúy Vân chạm thứ gì đó lành lạnh, cô ấy mở to mắt, nhìn thấy iPad trước mặt, lập tức thất vọng, phàn nàn: “Làm sao vậy? Duy Hưng à, để cho mẹ nuôi hôn một cái cũng không được sao?”

Tô Duy Hưng lấy iPad về, ánh mắt cực kỳ đáng ghét nhìn qua Lâm Thúy Vân: “Con không có người mẹ nuôi nào kém thông như vậy”

Tô Lam ngay lập tức trợn tròn mắt: “Tô Duy Hưng, tại sao con lại hỗn láo, không biết lễ phép như vậy chứ? Mau xin lỗi mẹ đi!”

Thế nhưng, Tô Lam còn chưa mảng xong đã thấy Lâm Thúy Vân xua xua tay, mặt mũi hớn hở cười cười: “Wow! Quả nhiên là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh, khí chất kỳ lạ và điên điên như nam thần!”

“Nói thật đi, thật ra hai người mới thực sự là cha con ruột thịt, đúng không? Ngay cả biểu hiện khinh người cũng giống nhau y như đúc vậy”

Lâm Thúy Vân vô tư vô lo vui đùa, không để ý gì đến những lời nói ban nãy của Tô Lam, sắc mặt của Tô Lam thay đối liên tục.

Tô Lam nhanh chóng cụp mắt xuống đổi chủ đề: “Lâm Thúy Vân, đây là cách cậu tiếp đón khách quý đấy sao? Đến một tách trà cũng không pha được cho mình à, cậu định lợi dụng đây là nhà cậu nên muốn làm gì thì làm sao.”

Lâm Thúy Vân cười ha ha một tiếng rồi mpos: “Đúng rồi, cậu không nói thì suýt chút nữa mình cũng quên mất, nam thần, hai người ngồi trước đi, tôi đi pha trà cho hai người ngay đây!”

“Tôi vào nhà vệ sinh một lát” Quan Triều Viễn đứng dậy.

Tô Duy Hưng đưa iPad trên tay cho Tô Mỹ Chỉ “Con cũng muốn đi vệ sinh”

Nói xong, Tô Duy Hưng ba chân bốn cảng chạy theo.

Đúng lúc Quan Triều Viễn vừa trong nhà vệ sinh đi ra, vừa mở cửa ra đã thấy Tô Duy Nhất đang cau mày nhìn anh: “Con có chuyện gì muốn nói với cha, há?”

Tô Duy Hưng bắt chước bộ dạng của anh thường làm, khoanh hai tay đặt trước ngực.

Từ biểu cảm đến từng hành động nhỏ nhặt của hai người cũng giống nhau y hệt, như thể được đúc ra từ một khuôn “Cha, rốt cuộc đến khi nào thì cha mới nói thật cho mẹ Tô Lam ngốc nghếch biết?”

Quan Triều Viễn ngồi xổm xuống, anh nhìn thẳng vào mắt cậu bé, hai người bốn mắt đối diện nhìn nhau, một lớn một nhỏ.

Quan Triều Viễn không coi cậu bé là một đứa trẻ nữa mà nghiêm túc giải thích cho cậu bé: “Mấy năm nay, mẹ của con một mình nuôi nấng hai đứa, không phải là mẹ con rất vất vả hay sao?”

“Cái này còn cần hỏi sao?”

Chương 2937
Dáng vẻ của Tô Duy Hưng cực kỳ nghiêm túc, hỏi lại anh, cứ như là một người lớn tí hon vậy.
“Khoảng thời gian khi còn ở nước ngoài, mẹ có kể cho các con về cha ruột của hai đứa hay không?”
Tô Duy Hưng suy nghĩ một cách rất nghiêm túc: “Trước đây, khi ở nước ngoài, mẹ có nói với chúng con là em và em của con được thụ thai nhân tạo-”
“Vậy thì cha có biết không, mẹ của con đã từng nói với con răng mẹ cực kỳ căm ghét người đàn ông đã cướp đi sự trong trằng của mẹ vào năm năm về trước. Mẹ cũng nói với con là nếu có thể thì cả đời này cứ coi như là không quen biết người đàn ông đó- ‘Vào một buổi đêm của năm năm trước, anh bị đánh thuốc mê, và cưỡng ép cướp đi sự trong trắng của một cô gái trẻ còn trinh.
Nếu không phải là do anh thì có lẽ cô đã có thể tiếp tục đi học, cũng không cần phải sinh ra hai đứa con khi còn quá trẻ và phải gánh lên vai một áp lực nặng nề như vậy.
Càng sẽ không phải âm thầm chịu đựng, nén nhịn đủ mọi loại chỉ trích, đay nghiến vì hai đứa trẻ không cha như thế này.
Đã vô số lần Quan Triều Viễn không thể chịu đựng được mà nói đỡ cho cô, tự nhân anh chính là cha của hai đứa trẻ.
Nhưng trong thâm tâm anh biết rõ hơn bao giờ hết: Người phụ nữ của anh ngang bướng, bướng bỉnh đến mức nào.
Nếu như cô phát hiện ra anh chính là người đàn ông năm năm về trước kia, có khi cô còn nhận nhầm thành người khác.
Anh lo sợ rằng cô sẽ đưa hai đứa trẻ đi, biến mất không một chút do dự nào.
Tô Duy Hưng nhíu mày thật chặt: “Nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Chuyện này sớm muộn gì cũng bị bại lộ thôi”
Quan Triều Viễn vừa bế Tô Duy Hưng lên, vừa xoay người đi xuống dưới lầu.
Từ góc nhìn của anh, có thể thấy Tô Lam đang ngồi trên ghế sô pha, ôm Tô Mỹ Chỉ trong lòng Hai người, một lớn một nhỏ, đều cười tươi như hoa, không ngừng ghé tai nhau thì thầm to.
nhỏ.
“Vậy thì đợi đến ngày đó rồi sẽ nói”
Ngay khi hai cha con Quan Triều Viễn vừa mới ngồi xuống, Lâm Thúy Vân đã mang cốc nước đến đặt trước mặt họ.
Cô ấy ngồi trên ghế sofa, vắt chân lên, ngồi đối diện với Tô Lam.
Tô Duy Hưng rất thông minh, vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Thúy Vân, cậu bé đã biết rằng họ đang có điều gì đó muốn nói với nhau.
Cậu bé liền đứng dậy, đi mấy bước đến trước mặt Tô Mỹ Chỉ: “Tô Mỹ Chỉ, em đi ra ngoài với anh đi”
Tô Mỹ Chỉ vội vàng ôm cổ, trèo lên người Tô Lam: “Không muốn đi ra ngoài với anh hai đâu, em muốn ở với mẹ cơ”
“Nhưng bên ngoài có bánh mousse yêu thích của em đấy. Em nhất quyết không đi với anh hả?
Vậy thì anh phải ăn hết bánh mousse một mình rồi”
Vừa nói xong, Tô Duy Hưng xoay người đi ra ngoài ‘Vừa nghe đến bánh mousse, trong tích ti đôi mắt của Tô Mỹ Chỉ, cô bé cực kỳ đam mê ăn vặt kia đã sáng bừng lên.
Suýt chút nữa thì cô bé lộn nhào ngã khỏi người Tô Lam, nhanh chân đuổi theo anh trai.
Nhìn hai đứa trẻ ồn ào cười khanh khách, đuổi nhau ra khỏi phòng khách, Lâm Thúy Vân quay lại nhìn Tô Lam, thấy dáng vẻ cô như thể đang muốn nói gì đó rồi lại thôi, nên Lâm Thúy Vân mới dứt khoát mở lời trước: “Tô Lam, có phải cậu và nam thần cố tình tới đây an ủi mình vì chuyện trên trang thông tin của trường đúng không?”
Tô Lam hết sức ngạc nhiên: “Thúy Vân, cậu biết rồi sao?”
Vào lúc này, biểu cảm của Lâm Thúy Vân trông không có chút gì là chán nản, sa sút tính thần, mà ngược lại, dương dương đắc ý, đưa hai chân lên vắt chéo vào nhau, hai ta đặt sau gáy, ngồi tựa lưng vào ghế sô pha: “Cũng không hẳn!
Đừng nhìn mình với ánh mắt như vậy. Chiều nay hiệu trưởng đã đích thân gọi điện thoại cho mình, nói là để mình ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, trong khi đó chờ thông báo mới của nhà trường”
“Thúy Vân, cậu… cậu không sao chứ?”
Chương 2938

Tô Lam nhìn dáng vẻ bình chân như vại của Lâm Thúy Vân, trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Dù sao thì bình thường, khi Lâm Thúy Vân gặp phải những chuyện không được như ý muốn, cô ấy đều cố gắng giả vờ, tỏ ra là mình ổn, Nhưng thực chất, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng lo lắng, sốt ruột, cứ như ngồi trên đống lửa.

Lúc này, Lâm Thúy Vân cũng thở dài một hơi: “Thành thật mà nói, quả thực cũng rất đáng tiếc.

Dù sao thì Lan Ly cũng là trường Cao đẳng tốt nhất trên cả nước, tất cả những người tốt nghiệp ra đều là người tài giỏi. Nếu lần này bị đuổi học thì thật đúng là uổng phí.

“Thúy Vân, cậu cứ yên tâm, giáo sư Lục sẽ không bỏ qua chuyện này đâu”

Tạm thời thì Tô Lam cũng không còn cách nào khác tốt hơn nên chỉ có thể an ủi cô ấy vài câu.

Lâm Thúy Vân xua tay một cách vô vị: “À quên đi, tuyệt đối đừng nhắc đến anh ta nữa, nhắc đến anh ta là mình lại nổi điên lên một. Nếu không phải anh ta lừa mình thì làm sao mình có thể hôn anh ta được, rồi lại còn bị người khác chụp ảnh nữa chứt”

Tô Lam vô cùng hoảng sợ, đến nỗi trợn tròn cả hai mắt: “Cái gì cơ? Thúy Vân, những bức ảnh đó không phải là photoshop hay cắt ghép sao? Hai người thực sự…”

“Mình là nạn nhân mà, mình bị anh ta lừa đấy!

Nhưng dù sao, nói thế nào đi chăng nữa, tôi đã làm được điều đó, bị người ta chụp ảnh lại thì phải thừa nhận thôi. Vậy nên sau khi những bức ảnh đó bị tung ra, mình chỉ cảm thấy thanh thản, nhẹ lòng. Là phúc không phải hoạ, là hoạ thì tránh cũng chẳng qua”

Quan Triều Viễn ngồi ở chỗ đối diện, nhìn thấy bộ dạng thoải mái, vô tư của Lâm Thúy Vân, đột nhiên anh cảm thấy sự lo lắng của Lục Mặc Thâm dường như là thừa thãi, không cần thiết.

Anh nhìn Lâm Thúy Vân một cách chán chường: “Nói không chừng đó cũng không hẳn là họa đâu?”

Khi nghe thấy điều này, Lâm Thúy Vân lập tức nhảy dựng lên Cô ấy vội vàng nhào đến bên cạnh Quan Triều Viễn, đôi mắt sáng lên một cách đặc biệt: “Nam thần, có phải anh có cách gì đó không? Anh lợi hại như vậy, có thể giúp tôi một chút được không?”

Quan Triều Viễn nhướng mày: “Đương nhiên là có cách, nhưng cô không phải là Tô Lam, vậy tại sao tôi phải giúp cô chứ?”

“Nam thần, quả nhiên anh nói cái gì cũng rất có lý! Tôi không thể nào phản bác lại được…

Tô Lam, người đang ngồi ở bên cạnh, không khỏi cau mày và đưa tay ra định đánh anh mấy cái: “Quan Triều Viễn, người ta đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy! Đã đến nước này rồi, anh có thể cất cái sự hài hước vô duyên đấy của anh đi được không?”

Quan Triều Viễn liếc nhìn cô: “Mấy trò mèo với thủ đoạn cỏn con này, một mình Lục Mặc Thâm cũng có thể giải quyết êm đẹp, không cần tôi phải ra tay”

Sau khi nghe mấy lời nói của Quan Triều Viễn, Tô Lam đột nhiên cảm thấy muốn bưồn nôn: “Thế nhưng, anh Quan Triều Viễn thân mến, trước đây, khi có người đăng ảnh của em lên trang thông tin của trường, khi em bị oan, anh đã ra tay nhanh hơn bất kỳ ai khác!”

Không cần liếc mắt lên nhìn, Quan Triều Viễn tiếp tục nói: “Bởi vì em là mợ chủ Lệ”

Bởi vì cô là mợ chủ Lệ, cho nên dù cô có rụng một cọng tóc, Quan Triều Viễn cũng sẽ lập tức ra tay không chút do dự.

Tô Lam không khỏi đỏ mặt khi nghe những lời tâm tình âm thầm nhẹ nhàng, thủ thỉ này.

Lâm Thúy Vân ở bên cạnh không nói nên lời: “Hai người, hai người có nhầm lẫn gì không vậy?

Tôi ở đây đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, hai người còn tận dụng triệt để, đút cơm chó cho tôi sao? Hai người không biết chó độc thân thì cũng vẫn là động vật sao? Tất cả mọi người đều phải có trách nhiệm bảo vệ động vật chứ?”

Quan Triều Viễn nhìn cô một cách khinh bỉ: “Cô đã hôn Lục Mặc Thâm rồi, mối quan hệ bí mật của hai người cũng đã được sáng tỏ rồi. Cô còn tư cách gì mà bảo mình là chú chó độc thân nữa chứ?”

Bị bật lại một vố như thế, Lâm Thúy Vân đơ cả người, đầu óc đờ đẫn ngốc nghếch.

Nam thần đã nói như vậy thì chắc chẳn là hợp.

Wý rồi Nhưng thực sự cô ấy không có bạn trai mài Sau khi sự việc của cô ấy và Lục Mặc Thâm bị phanh phui, cô ấy căn bản không hề lo lắng về danh tiếng, chuyện học hành hay bất kì những thứ gì khác của bản thân mình.
Chương 2939

Phản ứng đầu tiên của cô ấy lại là lo rằng nam thần trong nhà vệ sinh kia có thể biết được chuyện của cô ấy, sau đó hiểu lầm cô ấy, và sau đó… và không còn sau đó giữa hai người họ nữa.

Thảo nào Tô Lam hay nói rằng cô ấy vô.

tâm, có lẽ cô ấy thực sự vô tâm thật!

“Mặc dù nói như vậy là không hoàn toàn đúng, nhưng mà…”

Lâm Thúy Vân còn chưa ngụy biện xong thì điện thoại di động của Quan Triều Viễn đổ chuông, ngất lời cô ấy.

Quan Triều Viễn liếc nhìn màn hình điện thoại, thấy Lục Mặc Thâm đang gọi tới Anh vừa nhấn nút trả lời liền nghe thấy giọng nói bất cần của Lục Mặc Thâm ở đầu dây bên kia: “Ra đây uống rượu với tôi đi”

Quan Triều Viễn cau mày và liếc nhìn về phía Tô Lam và Lâm Thúy Vân đang bên đối diện: “Anh chắc chắn chưa?”

“Hai mươi phút nữa Thấm Tư Huy sẽ có mặt”

Lục Mặc Thâm nhíu nhíu mày rồi ngay lập tức cúp máy.

‘Thậm chí anh ta còn không để cho Quan Triều Viễn cơ hội để nói một lời nào, nếu không chắc chắn Quan Triều Viễn sẽ nói cho anh ta biết hiện tại anh đang ngồi đối diện ai Quan Triều Viễn im lặng đặt điện thoại xuống, đứng dậy và nói với Tô Lam: “Anh có chuyện phải ra ngoài một chút”

Tô Lam cau mày: “Anh nói muốn đến nhà dì ăn chực một bữa. Bây giờ dì đã đi mua đồ ăn rồi, anh lại định về trước sao?”

Lâm Thúy Vân bên cạnh cũng ngăn cản: “Đúng vậy đó, nam thần! Mẹ tôi rất quý anh. Nếu mẹ tôi về đến nhà mà thấy anh không có ở đây thì chắc chắn bà ấy sẽ thất vọng lắm đấy”

Lời nói của hai người hoàn toàn không thể lay chuyển được quyết định của Quan Triều Viễn, anh cầm chiếc áo khoác bên cạnh lên: “Lục Mặc Thâm tìm tôi”

Khi nghe đến cái tên này, trong nháy mắt Lâm Thúy Vân đã nổi điên lêt lừ, Lục Mặc Thâm, không thèm nói anh ta vừa mới gây ra biết bao nhiêu phiền phức cho tôi, bây giờ lại còn dám cướp người đàn ông của tôi và Tô Lam! Có phải anh ta to gan quá rồi không!”

Khuôn mặt Quan Triều Viễn tối sầm lại Tô Lam liếc nhìn người đàn ông của mình và dường như cô đã hiểu ra điều gì đó: “Thôi, thôi, được rồi, Thúy Vân. Bây giờ, giáo sư Lục gọi nam.

thần của cậu đi chắc hẳn là có chuyện gì đó rất quan trọng cần phải bàn bạc. Nói không chừng rắc rối của cậu sẽ được giải quyết ngay lập tức đấy Nói xong Tô Lam đứng dậy hôn má Quan Triều Viễn một cách rất tự nhiên: “Anh nhớ ăn một chút gì đó lót dạ trước khi uống rượu nhé.”

“Tối nay em sẽ đưa hai đứa nhỏ về, cần phải lo lắng cho em và các con đâ Thấy Tô Lam gật đầu, Lâm Thúy Vân cũng không cố chấp ép nam thần ở lại nữa, cô ấy xua xua tay: “Nam thần của tôi yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ được đưa vợ các các con của anh về nhà an toàn, chỉ có điều, anh phải thay tôi dạy dỗ cẩn thận cái loại súc vật Lục Mặc Thâm kia đi nhé!”

nh không Quan Triều Viễn cưng nựng xoa đầu Tô Lam, sau đó quay người đi ra ngoài Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn anh rời đi, anh chào hỏi hai đứa trẻ ở sân trước rồi đi ra ngoài, rất nhanh sau đó, bên ngoài vang lên tiếng động cơ nổ máy.

Lâm Thúy Vân vắt chéo hai chân lại: “Chậc chậc, Tô Lam, cậu có biết bộ dạng vừa rồi của hai người trông như thế nào không, giống như một cặp vợ chồng già yêu nhau nhiều năm vậy.

Rõ ràng là mới nhận giấy đăng ký kết hôn cách đây không lâu mà, đúng không?”

Khuôn mặt của Tô Lam đỏ bừng khi bị nói như vậy, cô đưa tay ra, gõ vào đầu cô ấy: “Cậu đúng là đồ ngốc, có một số chuyện vốn dĩ cậu không thể hiểu được đâu!”

“Ôi thôi thôi, đây là lại bắt đầu bắt nạt mình, nói mình chưa từng yêu đương gì hết, đúng không?”

“Không phải đâu!”

Tô Lam cũng bắt chước Lâm Thúy Vân, khoanh chân lại: “Thật ra, đôi khi mình cũng cảm thấy loại cảm giác này rất thần kỳ. Rõ ràng, mình và anh ấy mới thực sự hiểu được tình cảm của nhau chưa được bao lâu nhưng lại rất tự nhiên, hết sức ăn ý, cảm giác giống như là đã ở bên nhau rất lâu rồi ấy”

“Cảm giác này chính là không cần phải đoan trang thục nữ trước mặt anh ấy, không cần phải quan tâm đến hình tượng, cũng không phải nhỏ giọng nói chuyện, cho dù có cười ngoác cả miệng ra cũng không thành vấn đề. Bởi vì cậu biết đấy, khi đi với anh ấy, mình không cần phải dè dặt, câu nệ, cũng không cần phải che giấu khuyết điểm của bản thân…”
Chương 2940

Thấy tự nhiên Tô Lam lại nói nhiều như vậy, Lâm Thúy Vân cũng bộc bạch ngay: “Những thứ cậu vừa nói phức tạp quá đi, mình nghe mà không hiểu gì cả”

“Đợi đến khi ở bên cậu có một người yêu thương cậu nhiều như thế, cậu cũng sẽ lập tức cảm thấy như vậy, đến lúc đó tự nhiên cậu sẽ hiểu thôi”

Lâm Thúy Vân thở dài một cái: “Ôi, chỉ tiếc là, không biết mình phải chờ đến lúc nào mới có thể gặp được nam thần nhà vệ sinh của mình!”

Tô Lam ngẩn người ra: ‘Nam thần nhà vệ sinh gì cơ?”

“À, là trong nhà vệ sinh của nhà hàng Vọng Nguyệt, mình đã va phải người đàn ông nam thần kia”

“…. Mình nói này, Lâm Thúy Vân, người ta đã là nam thần của cậu rồi, cậu không thể đổi cho người ta một cái tên dễ nghe hơn hay sao?”

Lâm Thúy Vân cười bến lẽn: “Quan tâm đến cái đấy làm gi!”

Đột nhiên, Tô Lam nhớ đến ánh mắt mà Quan Triều Viễn đã nhìn cô trước khi anh rời đi.

“À đúng rồi, Thúy Vân, hai ngày này, cậu cứ yên phận đợi ở nhà, đừng đến trường học nhé.”

“Nhưng chuyện này, mình còn định sẽ đích thân điều tra xem rốt cuộc là tên nào muốn hãm hại mình…”

“Được rồi, cậu đang như thế này, tại sao không nhờ Lâm An Nguyên giúp đỡ một chút.

Quên đi, cậu cũng đừng gây thêm phiền toái cho giáo sư Lục nữa”

Lâm Thúy Vân nghe xong những lời này, cô ấy không thể không nheo mắi lại “Tô Lam, mình phát hiện cậu có gì đó là lạ nhé! Tại sao mấy ngày gần đây, lúc nào cậu cũng nói đỡ cho Lục Mặc Thâm vậy? Còn không mau thành thật khai báo cho mình đi!”

Tô Lam bị Lâm Thúy Vân đồn ép không ngừng, phải lùi về phía sau, cuối cùng, cô ngồi rúc người trong một góc của ghế sô pha: “Cậu định bắt mình phải khai báo cái gì chứ?

Lâm Thúy Vân giơ hai móng vuốt lên không trung, cào cào: “Có phải tên súc vật Lục Mặc Thâm kia đã mua chuộc cậu rồi không? Còn không mau thành thật với mình đi, nếu không mình sẽ dùng một trong mười hình phạt tra tấn tàn khốc hàng đầu của nhà họ Lâm – sờ ngực!”

“Lâm Thúy Vân, cái đồ lưu manh này!”

“Tuyệt chiêu Long Trảo bóp ngực…”

“A, Lâm Thúy Vân, mình thực sự sế không khách sáo nữa đâu đấy!”

Khi Quan Triều Viễn đến, Lục Mặc Thâm đang rót rượu.

Thẩm Tư Huy và Tân Tấn Tài đã ngồi an vị đối diện với Lục Mặc Thâm.

Quan Triều viễn bước tới: “Tại sao mấy cậu cũng ở đây?”

Tân Tấn Tài lắc nhẹ ly rượu trong tay, nhấp.

một ngụm rượu đỏ rồi nói: “Không chỉ có em ở đây, cả cái kẻ khuyết tật kia cũng tới đất ‘Vừa nói, anh ta vừa đảo mắt về phía góc tối ngoài ban công mờ mờ ảo ảo.

Quan Triều Viễn cũng tiện mắt nhìn thoáng qua, thấy hai bóng người trong góc tối, đang quấn quýt lấy nhau, trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt Anh nhăn mặt, trên trán hiện rõ những nếp nhăn rồi cau mày ngồi xuống ghế sô pha: “Xem ra lúc sáng tôi vẫn còn lịch sự với nó quá, đáng ra tôi nên chặt đứt tay trái của nó mới phải”

Tần Tấn Tài nhếch miệng cười, trông vô cùng tắc quái, nói: “Anh hai, rốt cuộc nó đã đắc tội gì với anh thế? Mà anh lại đánh gấy tay nó. Thật sự quá là tàn nhẫn!”

Tần Tấn Tài chưa kịp nói hết câu đã nhận được một ánh mắt sắc lẹm, u ám đến cực điểm của Quan Triều Viễn, trong mắt anh như thế có một con vịt đang ồn ào lắm lời, đột nhiên bị người ta bóp vào cổ, lập tức câm như hến.

Thẩm Tư Huy nhếch miệng: “Không thì anh để em đoán thử né? Thứ duy nhất tên nhóc Quan Hạo Nhân này thực sự yêu thích chính là phụ nữ, chỉ cần là phụ nữ thôi thì ai nó cũng không từ chối, không cần phải nói đến những người phụ nữ có diện mạo ưa nhìn, xinh đẹp, em đoán có phải nó đã táy máy tay chân gì với bé thỏ trắng của anh hay không?”
Chương 2941

Trong nháy mắt, vẻ mặt của Quan Triều Viễn lại trở nên u ám hơn.

Thẩm Tư Huy đảo mắt một cái: “Nhìn xem, quả nhiên là em đoán đúng rồi”

Sau khi Tân Tấn Tài nghe vậy liền vỗ một cái lên đùi Thẩm Tư Huy: “DM, cái thăng cặn bã kia mà lại dám có ý đồ xấu với chị dâu sao? Anh hai, anh cứ yên tâm, nếu lần sau nếu nó muốn đến thay thuốc và bó bột lại, chắc chắn em sẽ giết nó luôn!”

Ánh mắt của Quan Triều Viễn u ám liếc nhìn hai người họ: “Mấy cậu có biết bây giờ, các cậu cũng giống mấy bà thím hay buôn dưa lê, ngồi lê đôi mách ở ngoài chợ lắm hay không?”

Tần Tấn Tài và Thẩm Tư Huy nhìn nhau, sau đó lập tức nhún vai một cách ăn ý, tay làm động tác kéo khóa trên miệng, ý nói hai người họ sẽ không nói thêm gì nữa Quan Triều Viễn quay đầu nhìn Lục Mặc Thâm đang uống rượu ở phía đối diện, nhắc nhở mọi : “Nhân vật nam chính hôm nạy là anh ta kia Thấy tự dưng tất cả mọi người đều chuyến ánh mắt, chú ý đến mình, Lục Mặc Thâm nhíu mày.

Anh †a cầm ly rượu đứng dậy, bước ra ngoài chỗ có thể gọi là một khu vườn trên cao khá rộng rãi, thoáng mát, anh ta uể oải dựa vào lan can.

Tân Tấn Tài nhìn bóng lưng có phần khá cô đơn của anh ta: “Anh hai, hôm nay tâm trạng của Lục Mặc Thâm có vẻ không được ổn cho lắm.

Anh xem mới đến đây chưa bao lâu mà anh ấy đã xử hết hơn một nửa số rượu trên bàn này. Rượu trắng rượu đỏ uống lẫn lộn cả. Em đoán không chừng đêm nay anh sẽ phải tha anh ấy về nhà đấy”

Quan Triều Viễn quay đầu lại, liếc nhìn những chai rượu rỗng lộn xộn trên bàn.

Sau khi im lặng trầm mặc vài giây, anh dứt khoát đứng lên.

Tại thủ đô, có bốn dòng tộc lớn sánh vai cùng nhau.

Đó là nhà anh Quan, nhà họ Lục, nhà họ Lê và nhà họ Tư.

Ví dụ như mặc dù Thẩm Tư Huy và Tân Tấn Tài có thể được coi là những nhà giàu có quyên thế, nhưng mà.

Nếu so sánh với bốn gia tộc lớn ở thủ đô, cho dù xét về thực lực tài chính, quyền thế hay các phương diện khác, họ cũng thua kém hơn vài bậc.

Lục Mặc Thâm là người có tham vọng nhất của nhà họ Lục, với vẻ ngoài lịch thiệp, nho nhã và khả năng hành động quyết đoán, anh ta đã nhanh chóng có được một chỗ đứng vững chắc trong tập đoàn Lục Dương.

Quan Triều Viễn cầm ly rượu vang đỏ lên, đi vài bước đến chỗ khu vườn trên cao.

Anh hời hợt tựa vào lan can, đối diện với Lục Mặc Thâm.

Chuyện có thể làm cho cậu chủ Lục phải uống rượu giải sầu chắc cũng không phải là chuyện gì đó tâm thường, lặt vặt.

Có lẽ nào lại là…

Ánh mắt của Quan Triều Viễn lóe lên, anh chợt nghĩ ra một vấn đề.

Quan Triều Viễn nhìn chắm chằm vào Lục Mặc Thâm, đôi mắt của anh sáng rực lên: “Anh đã nói chuyện đó với Lê Duyệt Tư rồi à?”

Lục Mặc Thâm có tửu lượng khá tốt, nhưng sau khi uống nhiều như vậy, chắc anh ta đã hơi say rồi Anh ta nhàn nhạt ngẩng đầu lên: “Quan Triều Viễn đúng là có con mắt tỉnh tường”

Trong chốc lát, ánh mắt của Quan Triều Viễn tối säm lại.

Một lúc sau, anh nhấp nhẹ một ngụm rượu đỏ, khóe miệng kéo dài: “Anh nhất định là bị điên rồi”

Lục Mặc Thâm đặt ly rượu xuống bên cạnh.

Hai tay anh ta chống vào lan can, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm khuya tối thui: “Tôi cũng nghĩ là tôi bị điên rồi: “Trước đây, nếu Lê Duyệt Tư không quỳ gối của trước mặt ông cụ Lục, chưa chắc anh đã có thể đi đến vị trí ngày hôm nay một cách suôn sẻ như vậy. Anh cũng đừng quên, anh vẫn còn một người anh trai đang nhòm ngó vị trí của anh đấy”

“Thế nhưng, nếu tôi cưới cô ấy, cả hai chúng tôi sẽ đau khổ cả một đời.”

Khi Lục Mặc Thâm nói điều này, giọng anh ta có hơi khàn khàn, không thể nghe rõ được rốt cuộc anh ta có tâm tình thế nào.

Trước khi gặp Lâm Thúy Vân, Lục Mặc Thâm nghĩ răng anh ta có thể sẽ quen với vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại đến vô tận mà Lê Duyệt Tư dành cho anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK