“Hôm nay đẹp trời như vậy, không phơi nắng chẳng phải rất đáng tiếc sao? Cơn gió nào thổi anh tới đây vậy?” Tô Lam ngồi dậy, bảo người giúp việc dẫn hai đứa trẻ đi.
“Cô thật sự không để ý chút nào sao?”
“Để ý cái gì chứ?” Tô Lam thậm chí không biết Mục Nhiễm Tranh đang nói gì.
“Chuyện của chú tôi đấy! Đề tài này đang bùng nổ trên Weibo, bây giờ thậm chí không thể ấn vào xem được nữa. Trên Weibo có vô số người tag cô mà cô đều không thấy à?”
Đúng là hoàng đế không vội, thái giám vội muốn chết!
“Tôi để điện thoại trong phòng.”
“Ôi mẹ ơi, cô đủ rộng lượng đấy! Chuyện đã rõ ràng như vậy, quán bar, khách sạn, thậm chí ngay cả biển số phòng cũng đã đăng lên, còn có ảnh chụp chú tôi và người phụ nữ kia nữa.”
Mục Nhiễm Tranh vốn tính mở Weibo cho Tô Lam xem, nhưng đề tài này quá hot, nhiều lần thông báo không thể thực hiện được.
“Ôi, ảnh chụp kia chắc chắn bị PS rồi. Tôi ở với chú anh lâu rồi, trải qua nhiều sóng gió như vậy, sao anh ấy có thể phản bội tôi chứ? Hơn nữa, bây giờ tất cả tài sản của anh ấy đều đang đứng tên tôi!”
Tô Lam xem thường.
“Nhưng tôi xem ảnh, trong ảnh đúng là chú ấy và người phụ nữ kia. Ảnh trông rất thật, không giống bị PS. Có người nói chuyện này xảy ra vào đêm qua!”
Tô Lam nghe được “đêm qua” cũng giật mình, nhớ tới những lời Quan Triều Viễn đã nói đêm qua, còn cả chuyện anh uống rượu lại về muộn nữa…
“Đêm qua chú tôi vẫn về như mọi ngày à? Nếu vậy thì tin tức này chắc chắn là giả rồi. Nếu không, chuyện này chắc chắn có vấn đề!”
“Đêm qua… anh ấy về rất muộn còn uống rượu nữa. Ôi, chắc không phải đâu! Có lẽ cô ta là đồng nghiệp trong công ty, anh ấy chỉ giúp đỡ thôi.”
Tô Lam tuyệt đối không tin chuyện Quan Triều Viễn ngoại tình.
Cô nhớ lại trước đây, minh tinh lớn như Tiêu Mạch Nhiên muốn dáng người có dáng hình, muốn mặt mũi có mặt mũi, chẳng phải vẫn không thể dụ dỗ được Quan Triều Viễn sao?
Vậy người phụ nữ khác lại càng không thể làm được!
“Những lời nói dối như vậy mà cô cũng tin được à? Trời ạ, Tô Lam, ngay cả người đàn ông như tôi cũng không dám cam đoan tương lai mình sẽ không ngoại tình, không ngờ cô lại tin tưởng chú tôi?”
“Sao anh cứ ngóng trông chú anh ngoại tình vậy?”
“Không phải tôi ngóng trông chú ấy ngoại tình, tôi còn không phải vì cô à? Tôi cho cô biết, thời buổi này không sợ chồng cô đi ôm người phụ nữ khác, chỉ sợ người phụ nữ khác tới ôm chồng cô thôi. Chú ấy ưu tú như vậy, chẳng biết có bao nhiêu người phụ nữ mơ ước vẻ đẹp và tiền của chú ấy đâu! Cô có thể để tâm hơn, trông kỹ chồng mình hơn không hả?”
Mục Nhiễm Tranh trút xuống những lời trách mắng.
“Tô Lam, dáng người cô vốn đã tệ, tính tình còn thối, bây giờ sinh con xong chỉ mải quan tâm tới con cái, dáng người thì càng tệ hơn, cô còn không chịu cẩn thận à?”
Tô Lam cúi đầu nhìn lại mình. Dáng người cô… thật sự béo hơn lúc chưa sinh con nhưng không tệ tới mức đó chứ?
“Tôi vẫn tạm được mà?”
“Tạm được cái rắm à! Đám con gái bên ngoài người nào người nấy đều trẻ tuổi, biết cách trang điểm, dáng người đẹp, cô lấy cái gì mà so với người ta chứ?”
Tô Lam cảm thấy Mục Nhiễm Tranh nói cũng có lý.