Vừa nhắc tới, Mục Nhiễm Tranh lại tức giận.
“Còn không phải vì cô! Bánh quy của tôi bị chú tôi cướp mất rồi!”
“Chú anh cướp bánh quy của anh liên quan gì tới tôi Lam trừng mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh.
“Cô.”
Mục Nhiễm Tranh liền thu lời lại, chuyện này vẫn chưa thể nói.
“Ai bảo cô tặng tôi bánh quy chứ?”
“ĐM, anh ăn cướp rồi còn la làng à? Đáng đời anh không được ăn, nếu anh ăn trước đi thì đã không bị cướp rồi!”
Tô Lam võ đầu Mục Nhiễm Tranh.
“Này, chú anh đến á?” Bây giờ Tô Lam mới chú ý đến vấn đề này.
“Chú ấy đến thăm? Không đúng nha, nửa đêm thăm hỏi gì chứ”
“Chú tôi đến tìm Tiêu Mạch Nhiên”
“À ở Tô Lam “à” một tiếng mang ẩn ý sâu xa, lập tức hiểu, nửa đêm đến tìm Tiêu Mạch Nhiên, ý tứ không thể rõ ràng hơn được nữa.
“Tôi không biết, về sau cô đền tôi một hộp! Không! Hai hộp! Ba hộp là tốt nhất!”
Mục Nhiễm Tranh giơ ba ngón tay ra.
“Tôi đền anh cái quái gì? Là chú anh cướp của anh, anh nên tìm chú anh mà đòi, tìm tôi làm gì?”
“Ai bảo cô là…”
“Tôi là gì?”
“Bạn tốt nhất của tôi!” Mục Nhiễm Tranh nói xong, liền quay đầu sang một bên.
Gay go, anh suýt chút nữa nói ra rồi.
Chú ơi là chú, thật sự chú cho cháu bài toán khó quát “Thế còn tạm được, được rồi, được rồi, về sau chờ tôi rảnh, làm cho anh tám hộp mười hộp”
“Thật sao?”
Tô Lam gật đầu.
“Cô tốt như vậy? Không phải thèm thuồng sắc đẹp của tôi chứ?” Mục Nhiễm Tranh vuốt cằm mình.
“Thèm thuồng cái quái gì? Tôi không muốn anh ảnh hưởng tới trạng thái quay phim của tôi thôi, quay xong sớm cho xong việc! Tôi cảnh báo anh, hôm nay mà còn NG, cẩn thận tôi đánh cho anh một trận!”
Tô Lam võ đầu Mục Nhiễm Tranh một cái, liền chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ lúc này, điện thoại của cô reo lên.
Là Từ Tinh Như gọi tới.
“Alo, chị Tình Như, có chuyện gì sao?”
“Lam, cô được đề cử giải nữ phụ xuất sắc nhất tại giải Kim Điệp”
“Cái gì?”
Tô Lam bỗng chốc như được tiếp thêm sức mạnh: “Thật sao?”
“Thật sự, tôi vừa nhận được tin tức”
“Vâng”
Tô Lam cười vui sướng.