“Chúng ta là con người, máu đều có thể tái sinh, cậu thấy tôi chỉ điều dưỡng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà sức khỏe đã khôi phục rất tốt rồi, nhưng A Viễn thì khác.”
Tiêu Mạch Nhiên nói lý.
Dạ Bân im lặng.
Anh ta không biết thuyết phục Tiêu Mạch Nhiên như thế nào.
“Dạ Bân, cậu biết đấy, tôi yêu A Viễn…”
Tiêu Mạch Nhiên lặng lẽ cúi đầu, giọng nói cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa.
“Tôi biết cậu yêu cậu ấy, nhưng A Viễn đã kết hôn với Tô Lam rồi.”
“Không sao, tôi chỉ cần nhìn anh ấy hạnh phúc từ xa là được rồi.”
Tiêu Mạch Nhiên quay đầu sang nhìn Dạ Bân.
“Vì vậy cậu phải giúp tôi.”
Dạ Bân đương nhiên không muốn đồng ý, nhưng anh ta biết tình yêu Tiêu Mạch Nhiên dành cho Quan Triều Viễn quá sâu đậm!
“Thôi được.”
“Vậy thì chúng ta quyết định như vậy nhé, lần này tôi đi quay phim cũng chỉ mất ba hoặc năm ngày thôi. Tôi sẽ đóng máy trước Tô Lam, nhân lúc Tô Lam chưa về, chúng phải làm xong chuyện này.”
Dạ Bân gật đầu.
“Bên Kia Ngọn Núi” còn lại mấy cảnh quay cuối cùng, địa điểm quay lần này là ở thành phố W.
Cả đội đã quay cùng nhau lâu như vậy, cũng đã rất ăn ý với nhau rồi, nên buổi quay phim diễn ra rất suôn sẻ.
Theo kế hoạch đề ra, Tiêu Mạch Nhiên đóng máy sớm hơn Tô Lam ba ngày.
Sau khi đóng máy, Tiêu Mạch Nhiên lập tức quay trở lại thành phố Z.
Tô Lam cũng chỉ còn hai ngày quay nữa thôi.
Mặc dù không có ở nhà, nhưng Tô Lam vẫn rất lo lắng cho Quan Triều Viễn, yêu cầu Quan Triều Viễn mỗi ngày đều phải báo cáo với cô ăn cái gì, ăn bao nhiêu, ngủ mấy tiếng.
Vì việc quay phim không căng thẳng lắm nên hàng ngày hai người vẫn có thời gian gọi videocall.
Chỉ là Tô Lam không biết rằng mỗi lần gọi videocall Quan Triều Viễn đều giả vờ rất phấn chấn, mỗi lần sau khi kết thúc anh đều lập tức đi ngủ.
Tối hôm đó khi trở về khách sạn, Tô Lam đang định gọi videocall cho Quan Triều Viễn liền nhận được điện thoại của Giản Ngọc.
“Cục cưng, đã lâu chúng ta không liên lạc rồi.”
Kể từ lần trước quay phim ở Đại Sơn, gọi điện thoại cho Giản Ngọc, đúng là đã lâu rồi họ không liên lạc với nhau.
“Anh Ngọc, nếu anh vẫn nói chuyện chồng em là ma cà rồng thì anh không cần phải phí lời nữa đâu.”
“Ồ, cục cưng ơi, lần trước anh bảo em thử, em đã thử chưa? Chỉ cần em dán chiếc lược đó vào da của Quan Triều Viễn, em sẽ lập tức biết lời anh nói là thật.”
Tô Lam đỡ trán vô cùng bực bội, cô cũng không biết tại sao Giản Ngọc lại cố chấp như vậy!
“Anh Ngọc, anh cứ cố chấp như vậy có ý nghĩa gì không?”
“Cục cưng, nếu em cho rằng anh ta không phải là ma cà rồng thì sao em không thử xem?”