Sau khi nghe điều này, biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Lam rõ ràng là cứng lại: “Chiếc vòng cổ này đã có người đặt trước rồi sao?”
Nhưng kiểu dáng của chiếc vòng cổ này thực sự rất đặc biệt, ý nghĩa của nó cũng rất hay, nếu mang nó tặng cho Lâm Thúy Vân, cô ấy nhất định sẽ thích nói “ồ, tôi không có ý đó, chiếc vòng cổ này vân chưa được ai đặt trước cả.”
“May quái”
Tô Lam âm thầm vui vẻ, đôi mắt sáng ngời: “Thực ra tôi cũng có hiểu biết nhất định đối với bối cảnh văn hóa và lịch sử của công ty Mq. Đôi Mắt Thiên Thần mắt này là sợi dây chuyền do đích thân giám đốc điều hành cấp cao của công ty làm ra dựa trên câu chuyện tình yêu giữa ông ấy và vợ. Tôi nghĩ nó rất hợp với một người bạn của của tôi. Hôm nay cô ấy tổ chức sinh nhật. Tôi muốn tặng chiếc vòng cổ này cho cô ấy.
Sau khi nghe Tô Lam nói, nhân viên bán hàng có vẻ rất ngạc nhiên: “Không ngờ cô có thể hiểu rõ về Đôi Mắt Thiên Thần như thế?”
“Đương nhiên, nếu thích thứ gì, trước tiên phải hiểu rõ nó chứ. Chỉ có như vậy, mới có thể chọn ra thứ thích hợp nhất, có đúng không?”
Lời nói của Tô Lam khiến khuôn mặt của người bán hàng lộ rõ vẻ tán thành, cô ấy mỉm cười và gật đầu: “Cô nói rất đúng.”
“Tôi biết rằng mỗi món trang sức †rong cửa hàng này đều là độc nhất vô nhị, vì vậy chứng tỏ người thiết kế ra nó rất quan tâm đến từng món trang sức của mình, đặc biệt là Đôi Mắt Thiên Thân mang ý nghĩa sâu sắc như vậy.
Nên đừng lo, nếu tôi mua sợi dây chuyền này thì tôi nhất định sẽ trân trọng nó. “
Nhân viên bán hàng lấy sợi dây chuyền ra, quay đầu liếc mắt nhìn người quản lý đang đứng gần đó.
Bởi vì cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Tô Lam vừa rồi, quản lý đã đứng đó nghe rõ mọi chuyện.
Ông Thuy Kì Tạp muốn một người có thể hiểu được ý nghĩa tác phẩm của mình, hiểu rõ nó và trân trọng nó, vậy thì cô gái trẻ trước mặt không phải là sự lựa chọn đúng đắn nhất sao?
Chỉ tiếc là ông Thuy Kì Tạp về sớm một chút, nếu không nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn ông ấy sẽ rất vuil Người quản lý nhẹ nhàng gật đầu với nhân viên bán hàng: “Cô ơi, giá gốc của chiếc vòng cổ này là một trăm chín mươi chín triệu tám trăm nghìn đồng. Người quản lý của chúng tôi đã quyết định giảm giá cho cô thành một trăm tám mươi triệu đồng. Tôi hy vọng cô có thể thực sự trân trọng nó như lời cô nói.”
“Cảm ơn côi”
Sau khi cảm ơn, Tô Lam lấy thẻ ngân hàng trong ví ra và bước đến quầy thu ngân: “Xin vui lòng quẹt thẻ của tôi, cảm ơn cô.”
Tuy nhiên, sau khi nhân viên thu ngân cầm lấy thẻ của Tô Lam và kiểm tra tên ở mặt sau, sắc mặt của cô ấy đột nhiên thay đổi.
Cô ấy liếc nhìn Tô Lam một cách nghỉ ngờ, và sau đó nói rất lịch sự: “Cô vui lòng đợi một láti.’ Phản ứng vừa rồi của nhân viên bán hàng rơi vào mắt Tô Lam, cô hơi bất ngờ nhưng vân đứng yên tại chỗ.
Quan Triều Viễn, người đang đợi gần đó, bước đến và hỏi nhỏ: “Có chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tô Lam cũng bối rối: “Em không biết tình hình thế nào, có lẽ thẻ ngân hàng của em đã xảy ra sự co.
Tô Lam nhìn thấy nhân viên thu ngân đến gần người quản lý và đưa thẻ ngân hàng của mình cho người quản lý xem.
Sau khi kiểm tra tên trên mặt sau của thẻ ngân hàng, người quản lý cũng lộ ra vẻ mặt rất kỳ lạ.
Cô ấy quay lại và bước đến chỗ Tô Lam với nụ cười trên môi: “Cô ơi, thẻ này là của cô à?”
Tô Lam không hiểu lắm gật đầu: “Đúng vậy, thẻ này là của tôi. Thẻ ngân hàng có chuyện gì sao? Không quẹt thẻ được, thẻ của chồng tôi cũng ở đây, có cần đổi thẻ không?”
“Không, tôi không có ý đó.”