“Bố mẹ em bé đương nhiên phải ở cùng nhau.” Giản Ngọc hắng giọng rồi đi vào phòng tắm.
“Bố mẹ em bé phải ở cùng nhau?” Lý Như Kiều cẩn thận ngẫm lại lời Giản Ngọc nói, đột nhiên che miệng cười.
Đúng rồi, sau này cô sẽ là người của đại ca, đương nhiên phải ở cùng nhau.
“Hi hi…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Như Kiều không khỏi đỏ lên.
Cả hai sửa soạn xong thì lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Đây là lần đầu tiên Lý Như Kiều ngủ khi có người ở bên cạnh, lần trước ở cùng Giản Ngọc, cô vừa mệt vừa đau, không quan tâm có người bên cạnh đã ngủ thiếp đi.
Giản Ngọc cũng là lần đầu tiên ngủ cùng người khác, lần trước anh uống nhiều rượu quá nên đã quên lâu rồi.
Hai người nằm cách nhau rất xa, cả hai đều mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Lý Như Kiều lăn qua lộn lại không ngủ được, cô nhìn Giản Ngọc: “Đại ca, anh ngủ chưa?”
“Em cứ lăn qua lộn lại như vậy người khác ngủ thế nào được?”
Rõ ràng vì quá căng thẳng nên anh không ngủ được, thế nhưng lại đổ lỗi cho người khác.
Lý Như Kiều di chuyển, nhích lại gần Giản Ngọc.
“Em không ngủ được…”
Cô đã buồn ngủ lắm rồi nhưng lại không ngủ được, cảm giác này thật sự quá khó chịu.
Lý Như Kiều đột nhiên ngồi dậy nhìn Giản Ngọc: “Hay là đêm nay chúng ta làm chuyện kia đi?”
Giản Ngọc giật mình suýt phụt máu, sao cô nhóc này lại không biết xấu hổ thế chứ?
“Làm gì mà làm? Ngủ đi!”
“Lần trước em ngủ được nhưng lần này lại mãi không ngủ được!”
“Bây giờ em đã là phụ nữ có thai, không được nhắc đến chuyện này nữa. À, chuyện nguy hiểm như hôm nay nếu có lần sau anh sẽ đánh em!”
Lý Như Kiều lại phải nằm xuống, lè lưỡi.
Giản Ngọc giả vờ ngủ, Lý Như Kiều vẫn không ngủ được nên lén lén lút lút xuống giường, về phòng mình.
Vẫn là ngủ phòng mình thoải mái hơn.
Giản Ngọc không khỏi thở dài, xem ra hai người muốn ở cùng nhau phải mất một khoảng thời gian làm quen nữa mới được.
Buổi sáng vẫn là bốn người cùng ăn với nhau, nhìn ngoài mặt dường như không có gì khác thường, nhưng không ai nói gì.
Tô Lam nhìn Giản Ngọc rồi lại nhìn Lý Như Kiều.
“Anh à, anh có cần em chuyển đồ của Ớt Nhỏ sang phòng anh không?” Tô Lam cố ý nói đùa.
“Không cần.” Giản Ngọc lạnh lùng đáp.
“Thật sự không cần sao?” Tô Lam nhớ rõ ràng tối qua hai người đã cùng vào phòng Giản Ngọc sau đó không đi ra nữa, nếu đã chung sống hoà thuận thì nên ở cùng nhau.
“Sao em luôn lo chuyện của người khác thế? Lo cho chồng em đi được không?” Quan Triều Viễn lập tức phản đối.
Bởi vì mấy ngày nay Quan Triều Viễn cư xử không tốt nên Tô Lam không muốn để ý đến anh, tối đến càng không cho đụng vào khiến anh rất bất mãn.
Tô Lam gắp một miếng bánh cá vào đĩa Quan Triều Viễn: “Ăn cũng không chặn được miệng anh!”
Chương 1639
“Em biết anh không thích ăn món này mà!” Quan Triều Viễn nhíu mày chán ghét.
“Người lớn không được kén ăn, anh phải làm gương cho con!” Tô Lam tức giận nói.
Quan Triều Viễn thở phì phò ăn bánh cá.
Giản Ngọc và Lý Như Kiều ở cùng nhau thật sự có hơi lúng túng, khi có người thì không sao nhưng khi không có ai, chỉ còn hai người họ thì lại cực kỳ gượng gạo.
Gần đây công việc của Tô Lam khá ít, phần lớn thời gian cô đều ở nhà với hai con trai.
Buổi tối Tam Tam đói bụng, Tô Lam đang định vào bếp làm canh trứng cho con thì thấy Giản Ngọc trong bếp.
Giản Ngọc đứng trước bếp, một tay cầm điện thoại, một tay khuấy thứ gì đó trong nồi.
Tô Lam dụi mắt, tưởng mình mộng du, Giản Ngọc biết nấu ăn?
“Anh đang làm gì vậy?”
Giản Ngọc cũng giật mình, ngượng ngùng nhìn Tô Lam.
“Không… không có gì.”
Tô Lam thấy anh cứ nhìn điện thoại, hình như trên đó có công thức nấu ăn.
“Anh làm cho Ớt Nhỏ à?”
Giản Ngọc cười lúng túng: “Hôm nay cô ấy nôn quá, không ăn được gì mấy.”
“Không ngờ anh lại chu đáo vậy đó.”
“Em làm gì thì làm đi, đừng để ý đến anh.”
Tô Lam làm canh trứng gà với tốc độ rất nhanh, nấu xong cô liền bê đi.
“Tam Tam, lại đây nào!”
Tam Tam lập tức đi về phía Tô Lam, nhào vào lòng cô.
Quan Triều Viễn cũng đang trong phòng trẻ con, anh biết mấy ngày nay Tô Lam đang giận mình nên vẫn luôn theo sau cô.
“Anh biết gì không? Em vừa thấy anh trai nấu canh cho Ớt Nhỏ đấy, không ngờ anh ấy lại là người chu đáo như vậy.”
Nghĩ đến đây, Tô Lam không khỏi có chút đau lòng, cô nói kháy: “Ớt Nhỏ thật hạnh phúc, đầu thai kỳ không muốn ăn còn có người nấu canh cho, không như em lúc đó, nôn gần chết mà người nào đó lại không biết.”
Quan Triều Viễn nghe câu này xong cũng biết Tô Lam còn ẩn ý khác.
“Sao, hối hận rồi à? Hối hận vì lúc đầu không lấy anh ấy hả?”
Quan Triều Viễn mấy ngày nay vốn đã bất mãn với Tô Lam, nghe những lời này càng thêm khó chịu.
“Đúng thế, em hối hận rồi.”
Quan Triều Viễn đột nhiên trừng mắt: “Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp!”
“Thật sao? Vậy thì tốt rồi, ngày mai em sẽ nói với anh trai!”
“Tô Lam, em cố ý đúng không?”
Tam Tam đang ăn rất vui vẻ, thấy bố mẹ cãi nhau cậu nhóc còn ăn vui hơn
Chương 1640
Tô Lam chỉ liếc mắt nhìn anh chứ không nói gì.
Dỗ Tam Tam ngủ xong Tô Lam về phòng cùng Quan Triều Viễn, vì vừa cãi nhau nên không ai để ý đến ai.
Sau khi tắt đèn nằm lên giường, Quan Triều Viễn nghiêng người, kéo Tô Lam vào lòng định hôn.
Tô Lam đưa tay lên che miệng anh.
“Anh ngủ đàng hoàng đi!”
“Em sao vậy? Mấy ngày rồi không cho anh đụng vào, em muốn hành hạ anh phải không?” Quan Triều Viễn tỏ vẻ rất phẫn nộ, anh là đàn ông đang ở độ tuổi rất cần giải quyết nhu cầu sinh lý.
“Đây là hình phạt dành cho anh!”
“Anh lại làm sai chuyện gì rồi?”
“Em nói anh làm sai chuyện gì à? Ngay từ đầu anh đã không làm gì đúng rồi! Anh không nên lo chuyện của anh trai và Ớt Nhỏ, càng không nên bỏ thuốc anh ấy! Anh cũng không nên giấu Ớt Nhỏ đi! Anh nói xem anh đã làm được chuyện gì đúng?”
Quan Triều Viễn không phản bác, chỉ nhìn chằm chằm Tô Lam.
“Chúng ta trưởng thành rồi, cũng đã làm bố mẹ, sau này nói năng làm việc anh có thể suy nghĩ kỹ càng không? Đừng trẻ con thế nữa.”
“Anh trẻ con? Tô Lam, em nói anh trẻ con?”
“Lẽ nào không phải sao?”
“Anh nói cho em biết, Tô Lam, mỗi chuyện anh làm đều vì em!”
Quan Triều Viễn hét câu này lên xong thì trở mình, quay lưng về phía Tô Lam.
Tô Lam cũng không để ý đến anh, người đàn ông này luôn lấy lý do “vì em” ra để làm những việc trẻ con.
Tối hôm sau đi làm về, Quan Triều Viễn đến tìm Giản Ngọc.
“Anh có muốn em chuẩn bị đám cưới cho hai người không?”
“Chuyện đám cưới để sau đi.” Hai người họ còn không ngủ với nhau thì đám cưới cái gì.
Kể từ khi xác lập mối quan hệ, hai người luôn cảm thấy dường như thiếu thứ gì đó.
“Anh chắc chứ? Hết tháng này là cô ấy mang thai bốn tháng rồi, bụng cũng lớn hơn, đến lúc đó anh muốn chuẩn bị đám cưới cũng không có thời gian đâu.” Quan Triều Viễn nói với giọng điệu của người từng trải.
“Chờ sinh xong rồi tính.” Giản Ngọc vẫn không có hứng thú.
“Đến lúc đó đừng trách em không nhắc anh.”
“Không cần cậu lo.”
“Em chẳng thèm lo cho anh, nhưng nói ra thì anh cũng thật xui xẻo. Bao nhiêu năm không chạm vào phụ nữ, cuối cùng cũng được chạm vào thì lại mang thai. Ha ha ha, cảm giác không dễ chịu đúng không?”
Mấy ngày nay anh với Tô Lam không được hoà hợp, vì thế chỉ có thể tìm kiếm niềm vui từ chỗ Giản Ngọc.
“Cậu làm hoà với người kia của nhà cậu đi đã rồi lo tới chuyện người khác.” Giản Ngọc liếc mắt nhìn Quan Triều Viễn rồi rời đi.
“Xuỳ! Em chẳng thèm lo chuyện của anh!”
Chương 1641
Giản Ngọc và Lý Như Kiều vẫn ngủ riêng, phần lớn thời gian Giản Ngọc đều ở phòng Lý Như Kiều, đến khi gần đi ngủ mới về phòng mình. Hai người rất hiểu ý nhau, không ai nhắc đến chuyện ngủ chung nữa.
Tối đến, Giản Ngọc vẫn nấu canh cho Lý Như Kiều rồi mang vào phòng cô.
“Đại ca, ngày mai là ngày khám thai rồi, anh nghĩ bé cưng có phát triển tốt không?” Lý Như Kiều vừa xoa bụng vừa lo lắng hỏi.
Mấy ngày nay cô nôn rất nhiều, không ăn được gì, lại thường xuyên bơ phờ, có lẽ những điều này cũng ảnh hưởng một chút đến tâm trạng của cô.
Nếu phát hiện em bé phát triển không tốt thì họ sẽ phải phá bỏ, vậy nên bây giờ cô hơi lo lắng.
“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, không phải em nói đây đều do số của con sao? Con phát triển tốt là do số của nó, phát triển không tốt cũng là số của nó.”
Giản Ngọc đặt bát canh lên bàn: “Uống đi cho nóng.”
Lý Như Kiều ngồi vào bàn nhấp một ngụm, Giản Ngọc nấu canh theo phương thức cổ truyền nên mùi vị rất ngon mà không gây buồn nôn.
Chẳng mấy chốc bát canh đã thấy đáy.
“Rửa tay rửa mặt rồi nghỉ ngơi sớm đi.” Giữa hai người họ cũng không có chủ đề nào để nói.
“Vâng, anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Giản Ngọc đóng cửa rồi ra ngoài, để tiện chăm sóc Lý Như Kiều nên anh đã đổi sang phòng cạnh phòng cô.
Tối nay Lý Như Kiều không tài nào ngủ ngon nổi, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ.
“Xin lỗi cô Lý, đứa trẻ phát triển không tốt, phải lập tức phá bỏ, bây giờ tôi sẽ tiến hành nạo thai!”
“Đừng mà! Đừng mang con tôi đi!”
“A…” Sau tiếng hét chói tai, Lý Như Kiều bừng tỉnh ngồi bật dậy, cô sợ đến mức toàn thân đầy mồ hôi.
Cô thở hổn hển rồi xuống giường, mở cửa phòng Giản Ngọc bước vào.
“Đại ca, em sợ.”
“Sao vậy?” Giản Ngọc vội dậy bật đèn, thấy Lý Như Kiều mồ hôi nhễ nhại đứng trước mặt mình.
Lý Như Kiều nhào vào lòng Giản Ngọc.
“Em gặp ác mộng, bác sĩ nói con phát triển không tốt phải phá bỏ, cô ấy lấy con ra khỏi cơ thể em, máu chảy đầm đìa, đáng sợ lắm.”
Lý Như Kiều nép trong vòng tay của Giản Ngọc mà người vẫn còn run rẩy.
“Được rồi, biết là mơ thì sao phải sợ nữa?”
“Con của chúng ta sẽ không thật sự có vấn đề đúng không?” Lý Như Kiều ngẩng đầu nhìn Giản Ngọc, nước mắt lưng tròng.
Giản Ngọc vén tóc cho Lý Như Kiều: “Đây là quyết định ban đầu của em, em nên chấp nhận kết quả của nó, nhưng anh sẽ luôn ở bên em.”
Lý Như Kiều áp mặt vào ngực Giản Ngọc: “Em rất sợ.”
“Sợ cũng vô ích, hãy ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh đưa em đi khám, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Dưới sự an ủi của Giản Ngọc, Lý Như Kiều dần bình tĩnh lại, nhưng cô vẫn không dám về phòng ngủ.
Chương 1642
“Em muốn ngủ cùng anh.”
“Được.”
Lý Như Kiều nằm trên giường Giản Ngọc, tựa vào lòng anh, cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Giản Ngọc ôm Lý Như Kiều vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vễ cô như khi cô còn nhỏ.
Lý Như Kiều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cơ thể ấm áp ở trong vòng tay khiến Giản Ngọc có chút không chịu nổi.
“Cô nhóc à, nửa đêm em sang trêu chọc anh, còn em thì lại ngủ ngon lành.”
Nghĩ đến những lời Quan Triều Viễn nói, Giản Ngọc càng thêm khó ngủ.
Hôm sau Giản Ngọc đưa Lý Như Kiều đến bệnh viện, ban đầu Tô Lam định đi cùng nhưng nghĩ lại cảm thấy vẫn nên cho hai người chút không gian riêng nên cô không đi nữa.
Giản Ngọc ở bên Lý Như Kiều trong suốt quá trình kiểm tra.
Hai người nhận tất cả các báo cáo kết quả kiểm tra rồi ngồi trong văn phòng Chung Vũ Lăng.
“Mọi thứ đều bình thường, các chỉ số đều rất tốt.” Chung Vũ Lăng mỉm cười với họ.
Dù biết quyết định của hai người chưa chắc đã đúng, nhưng họ đã quyết định thì bác sĩ sẽ tôn trọng quyết định của họ.
Giản Ngọc và Lý Như Kiều nhìn nhau cười.
“Tốt quá rồi! Tôi biết bé cưng của tôi nhất định sẽ không sao mà! Chắc chắn con tôi sẽ cố gắng phát triển. Bác sĩ, em bé trong bụng tôi là bé trai hay bé gái vậy?”
Chung Vũ Lăng cười gượng: “Thật sự xin lỗi, bây giờ bác sĩ chúng tôi cần phải giữ bí mật về giới tính của thai nhi.”
“Không sao đâu, bà cứ nói cho tôi biết đi mà, dù là bé trai hay bé gái thì tôi đều thích.” Lý Như Kiều tiếp tục năn nỉ.
“Thật sự xin lỗi, tôi thật sự không thể nói.”
“Được rồi, nếu trai hay gái em đều thích thì để dành bất ngờ này đến cuối cùng đi.” Giản Ngọc đứng dậy rồi đỡ Lý Như Kiều lên.
Hai người chào bác sĩ rồi ra về.
Cả hai vừa ra khỏi bệnh viện thì Quan Triều Viễn tới.
“Tôi hỏi đứa bé trong bụng cô ấy là nam hay nữ?”
Đối mặt với lời chất vấn của Quan Triều Viễn, Chung Vũ Lăng hơi sững sờ, không phải là hai người họ bảo Quan Triều Viễn tới đây hỏi đó chứ?
“Sếp Quan, cậu cũng biết quy định của chúng tôi mà, tôi thật sự không thể nói.”
“Bớt nói những lời này đi, mau nói cho tôi biết rốt cuộc là nam hay nữ!” Quan Triều Viễn có vẻ rất sốt ruột.
Trông anh có vẻ còn sốt ruột hơn cả bố mẹ đứa bé.
“Sếp Quan, cậu làm thế này không phải là đang làm khó tôi sao? Bây giờ giới tính thai nhi có quy định nghiêm ngặt lắm.”
“Bà nói cho tôi biết thì sao? Tôi cũng không nói cho họ! Bà cứ coi tôi như nhân viên y tế trong bệnh viện, dù sao cả bệnh viện này cũng là của tôi!”
Dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Quan Triều Viễn, cuối cùng Chung Vũ Lăng cũng không chịu nổi.
“Là bé gái.”
Chương 1643
Quan Triều Viễn mừng khôn kể xiết: “Cuối cùng Lam Lam cũng có con gái rồi!”
Điều này khiến Chung Vũ Lăng khó hiểu, lẽ nào đứa bé này là con của Quan Triều Viễn?
Vì kết quả kiểm tra đều bình thường nên Giản Ngọc và Lý Như Kiều đều thở phào nhẹ nhõm.
Buổi tối Quan Triều Viễn xuống lầu, thấy Lý Như Kiều ngồi một mình trên sofa trong phòng khách xem phim hoạt hình, anh nhìn xung quanh không thấy Giản Ngọc nên bước tới.
“Ớt Nhỏ, tôi thương lượng với cô chuyện này.”
“Thương lượng chuyện gì cơ?” Mắt Lý Như Kiều vẫn dán vào TV.
“Cô đừng xem nữa.” Quan Triều Viễn cầm điều khiển lên tắt TV.
“Này…” Lý Như Kiều đang xem hay, đột nhiên bị tắt đi nên có chút không vui: “Có chuyện gì anh mau nói đi, tôi đang xem dở!”
Quan Triều Viễn liếc nhìn bụng Lý Như Kiều.
“Cô biết đứa bé trong bụng là trai hay gái không?”
“Không biết, bác sĩ nói bây giờ giới tính thai nhi đều được giữ bí mật, tôi hỏi nhưng bác sĩ không nói.”
Quan Triều Viễn đưa ngón tay ra chỉ vào mình: “Tôi biết.”
“Sao anh biết?”
“Tôi là ông chủ của bệnh viện, tôi hỏi, bà ấy có thể không nói sao?” Quan Triều Viễn ra vẻ tự đắc.
“Vậy anh nói đi, đứa bé trong bụng tôi là trai hay gái?”
“Cô đồng ý với tôi một chuyện đã rồi tôi nói.” Quan Triều Viễn lập tức cười tươi như hoa.
“Xuỳ! Nhạt nhẽo, anh thích nói thì nói, không thích thì thôi. Tôi với đại ca đã thống nhất rồi, dù sao khi nào sinh sẽ biết thôi, dù là nam hay nữ thì cũng là con của chúng tôi, chúng tôi đều thích.”
Nói rồi Lý Như Kiều đang định cầm lấy điều khiển, chuẩn bị bật lại TV, Quan Triều Viễn vội cầm điều khiển ra xa.
“Anh còn chuyện gì nữa?”
“Là con gái.” Quan Triều Viễn thấy chiêu đầu tiên không có tác dụng, đành phải nói giới tính đứa trẻ.
“Ồ, tôi biết rồi, đưa điều khiển cho tôi!” Lý Như Kiều nghe xong dường như cũng không có phản ứng gì.
Quan Triều Viễn dứt khoát cầm điều khiển ra xa hơn: “Là con gái đó, con gái thì có gì tốt? Con cả trong nhà phải là con trai, con trai có thể chăm sóc con gái. Con gái mà là con cả thì ra ngoài sẽ bị bắt nạt.”
Lý Như Kiều bĩu môi phản bác: “Ai nói con cả trong nhà phải là con trai? Chị Tô Lam là con cả đó thôi!”
“Vậy nên cô ấy luôn bị bắt nạt!”
“Tôi thấy khá ổn, con cái là do ông trời ban tặng, là số thì không thể trốn thoát.” Lý Như Kiều không hề bị Quan Triều Viễn lay động.
“Cô còn trẻ như vậy, sau này còn rất nhiều cơ hội sinh con, hay là cô nhường đứa bé này cho tôi nhé?” Cuối cùng Quan Triều Viễn cũng nói ra mục đích của mình.
Lý Như Kiều vội vàng ôm bụng: “Anh muốn đứa bé trong bụng tôi?”
“Không phải, cô đã nghe nói đến nhận con nuôi chưa? Tôi nhận con gái của hai người làm con nuôi, hiểu không?”
Chương 1644
Lý Như Kiều đảo mắt một vòng rồi lắc đầu.
“Anh chị muốn con gái thì tự đi mà sinh! Sao lại cướp con của tôi?”
Quan Triều Viễn hắng giọng nhìn xung quanh, thấy không có ai mới thấp giọng nói.
“Tôi nói cho cô biết một bí mật, chị Tô Lam của cô luôn muốn có một đứa con gái, nhưng bây giờ cô ấy không thể sinh con được nữa.”
“Tại sao? Chị Tô Lam năm nay mới bao nhiêu tuổi? Chị ấy còn trẻ như thế sao lại không sinh được nữa?”
“Trước đây Lam Lam từng phá bỏ một đứa bé, sau đứa bé đó khó khăn lắm mới mang thai đứa bé này. Thời gian trước làm kiểm tra, bác sĩ nói Lam Lam rất khó mang thai lần nữa, nhưng vì suy nghĩ đến cảm nhận của cô ấy nên bác sĩ chỉ nói cho tôi, không nói cho cô ấy.”
Lý Như Kiều há miệng nhìn Quan Triều Viễn, cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.
“Lam Lam thật sự rất muốn có con gái, cô ấy đáng thương lắm, ngày nhớ đêm mong, nhưng cô ấy lại không thể sinh con được nữa…” Quan Triều Viễn lau nước mắt có vẻ rất đau lòng.
“Chị Tô Lam thật đáng thương, thế nên anh muốn nhận con gái của tôi làm con nuôi, như vậy là chị Tô Lam có con gái rồi đúng không?” Cuối cùng Lý Như Kiều cũng hiểu ý Quan Triều Viễn.
“Đúng vậy! Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không đối xử tệ với đứa bé đâu.”
“Nhưng tôi cũng không nỡ từ bỏ con mình, hơn nữa đứa bé này là con của tôi và đại ca, tôi phải trao đổi với anh ấy đã.” Lý Như Kiều cúi đầu nhìn xuống bụng mình.
“Tôi đã trao đổi với anh ấy rồi, đương nhiên anh ấy sẽ đồng ý, chỉ là ngại nói cho cô thôi. Không giấu gì cô, anh ấy từng thích Lam Lam, bây giờ Lam Lam gặp khó khăn đương nhiên anh ấy sẽ giúp.”
Lý Như Kiều cũng biết chuyện Giản Ngọc thích Tô Lam.
Vậy nên chắc chắn Giản Ngọc sẽ đồng ý, cô có trao đổi hay không kết quả cũng vẫn vậy.
“Nhưng tôi thật sự không thể hạ quyết tâm.”
“Không sao, cô cứ cân nhắc kỹ đi, cân nhắc xong thì chúng ta ký hợp đồng!”
“Còn phải ký hợp đồng nữa sao?”
“Đương nhiên phải ký hợp đồng rồi, chỉ là làm theo thủ tục thôi.”
“Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ.”
“À đúng rồi, cô đừng nói cho Lam Lam biết chuyện này nhé, Lam Lam vẫn chưa biết cơ thể mình có vấn đề, nếu cô ấy biết chắc chắn sẽ rất buồn.”
“Tôi hiểu rồi, tôi về phòng đây.” Lý Như Kiều nói xong thì đi lên lầu, bước chân nặng nề.
Tô Lam đối xử với cô rất tốt, bây giờ chị ấy không thể sinh con, thật ra cô cũng nên giúp chị ấy.
Nhưng đây là máu thịt của cô, cô thật sự không nỡ cứ thế giao cho người khác như vậy.
Lý Như Kiều chưa bao giờ bối rối thế này.
Cô về phòng của Giản Ngọc, anh đang đọc sách trong phòng.
“Sao lại mặt ủ mày chau thế kia?”
“Không có gì.” Thực ra trong lòng Lý Như Kiều vẫn rất để tâm việc Giản Ngọc thích Tô Lam, vậy nên cô không muốn đề cập đến.
“Ngủ sớm đi, em vào rửa mặt để anh dọn giường.”
Lý Như Kiều ỉu xìu đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Chương 1645
Đột nhiên cô cảm thấy có gì đó sai sai, không phải cô nên về phòng mình ư? Sao lại chạy đến phòng của Giản Ngọc?
“Đại ca, tối nay em…”
“Ngủ ở đây đi, anh mang đồ của em sang rồi, để nửa đêm em khỏi phải sang đánh thức anh.” Giản Ngọc vẫn nói với giọng điệu ra lệnh.
“Ồ, hì hì.”
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Lý Như Kiều nằm lên giường, trước đây giường của Giản Ngọc là giường nhỏ một mét năm, hôm nay đã đổi sang chiếc giường lớn một mét tám.
Cô nằm trên giường vô cùng thoải mái, Giản Ngọc cũng bước đến, nằm lên giường rồi tắt đèn.
Căn phòng tối đi, Lý Như Kiều bỗng nhiên thấy hơi căng thẳng, lần trước hai người thử ngủ cùng nhau nhưng cô không ngủ được.
“Đại ca, nếu em vẫn không ngủ được thì sao? Nếu nửa đêm em lén về phòng mình thì anh có giận không?”
Giản Ngọc thật sự khóc không ra nước mắt, Lý Như Kiều đúng là lời gì cũng nói được.
“Không đâu, em lại đây một chút.”
Lý Như Kiều nhích người lại gần Giản Ngọc, anh bất ngờ hôn lên môi cô.
Lý Như Kiều hoảng sợ vội vàng lùi lại.
“Anh, anh làm gì vậy?”
“Em nói xem.” Giọng Giản Ngọc trong đêm tối có vẻ vừa trầm vừa khàn.
“Em… không biết…” Lý Như Kiều vẫn luống cuống không biết làm gì.
“Không biết thì đừng nhúc nhích.”
Lúc này Giản Ngọc mới thấy yêu một người vẫn đang còn là trẻ con thật sự quá khó.
Chuyện gì cô cũng không biết, chuyện gì cô cũng hỏi.
Giản Ngọc giữ hai tay Lý Như Kiều, đặt tay cô lên eo mình sau đó hôn lên môi cô.
Ban đầu Lý Như Kiều còn ngẩn người, nhưng sau đó dần dần chìm đắm, cô nhớ lại lần đầu tiên hôn Giản Ngọc.
Đó chỉ là một lần ngoài ý muốn, lần đó đã khiến cô sung sướng phát điên rồi, lần này lại còn là Giản Ngọc chủ động.
“Hi hi…” Lý Như Kiều chợt bật cười ra tiếng.
“Em cười cái gì?” Tiếng cười này khiến Giản Ngọc bị cắt ngang.
“Không… không có gì…”
Hứng thú của Giản Ngọc đều bị quét sạch, là do kỹ thuật hôn của anh quá kém sao?
“Ngủ đi.” Giản Ngọc nằm xuống chuẩn bị ngủ.
Nhưng Lý Như Kiều vẫn còn chưa thoả mãn, cô nhích người lại gần Giản Ngọc.
“Đừng ngủ, vừa nãy còn đang hôn môi mà, tiếp tục được không anh?”
Câu nói này của Lý Như Kiều khiến Giản Ngọc suýt nữa bật cười thành tiếng. Cô trẻ con cũng không phải không có cái hay, chẳng hạn như khi muốn hôn cô sẽ nói thẳng.
Chương 1646
“Vậy em không được cười nữa.”
“Em không cười nữa, em hứa.”
Lần này Giản Ngọc dứt khoát đè Lý Như Kiều dưới thân, như vậy hôn sẽ dễ dàng hơn.
Lý Như Kiều hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào của Giản Ngọc, cảm giác như đã lên thiên đường.
Nụ hôn của Giản Ngọc từ từ đi xuống, di chuyển đến cổ Lý Như Kiều, tay anh cũng vuốt ve cơ thể mềm mại của cô.
Từ từ, nhẹ nhàng, dịu dàng.
Cảm giác ấy vô cùng tuyệt vời.
Sau đó Lý Như Kiều lại dần trở nên căng thẳng, nhưng cô đã đồng ý với Giản Ngọc không được cười nữa, vì sợ chọc giận Giản Ngọc nên cô không dám nhúc nhích.
Đêm nay toàn bộ quá trình đều do Giản Ngọc dẫn dắt.
So với nỗi đau đêm đầu tiên thì đêm nay với Lý Như Kiều mà nói thật ngọt ngào và căng thẳng.
Hạnh phúc…
Buổi sáng thức dậy, Giản Ngọc ngây người nhìn cô gái bên cạnh.
Cuộc sống như một vở kịch, đứa trẻ mà anh nhặt về bảy năm trước không ngờ bây giờ lại trở thành người phụ nữ của anh, cô còn sắp sinh con cho anh nữa.
Lý Như Kiều cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng, thấy Giản Ngọc đang nhìn mình chăm chú, cô ngượng ngùng kéo chăn lên che mặt.
Tối qua không bật đèn, không nhìn thấy nhau nên cô không hồi hộp và xấu hổ lắm.
“Đại ca, anh nhìn em làm gì?”
Giản Ngọc lại nằm xuống, ôm Lý Như Kiều vào lòng.
“Anh không được nhìn à?”
“Không phải không được nhìn, mà là anh nhìn em như vậy, em…”
Giản Ngọc từ từ kéo chăn Lý Như Kiều ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.
“Tối qua chúng ta…” Mặt Lý Như Kiều càng đỏ hơn.
“Có gì không ổn sao? Buổi tối của vợ chồng nào cũng như vậy, có gì ngạc nhiên đâu.”
Khi nói những lời này Giản Ngọc hơi mất tự nhiên, có lẽ anh cũng chỉ có thể dùng những lời này để lừa Lý Như Kiều thôi.
“Vậy sau này chúng ta cũng sẽ như thế, được không?”
Giản Ngọc chợt cảm thấy hơi lúng túng, nếu mỗi đêm đều làm liệu anh có bị cô gái nhỏ này ép khô không?
Anh đưa tay lên xoa bụng Lý Như Kiều: “Bây giờ em là phụ nữ có thai, không thể thường xuyên làm chuyện này.”
“Vậy mấy ngày một lần?” Lý Như Kiều vội hỏi.
Lý Như Kiều hỏi vậy khiến người đàn ông như Giản Ngọc cũng phải xấu hổ.
“Còn tuỳ.”
“Ồ, được rồi.” Lý Như Kiều nép vào vòng tay Giản Ngọc, trong lòng cảm thấy ngọt ngào: “Đại ca, có phải sau này chúng ta sẽ không chia xa nữa không?”
Chương 1647
“Đương nhiên, chúng ta là người một nhà, sắp thành một nhà ba người rồi.” Giản Ngọc vô thức sờ lên bụng Lý Như Kiều.
“Người một nhà…” Lý Như Kiều nhớ tới lời Quan Triều Viễn nói hôm qua: “Vậy người một nhà có phải sẽ ở cùng nhau không?”
“Nói gì đó, người một nhà đương nhiên sẽ ở cùng nhau rồi. Không còn sớm nữa, dậy thôi.”
Người một nhà sẽ ở cùng nhau, nếu cô đưa bé cưng cho Quan Triều Viễn và Tô Lam thì gia đình cô không thể ở bên nhau rồi.
Lý Như Kiều suy nghĩ rất lâu, cô quyết định sẽ tìm Quan Triều Viễn để nói rõ ràng.
Không phải cô không muốn báo đáp ân tình của họ, mà là cô không nỡ từ bỏ con mình, cô muốn được ở bên con.
Lý Như Kiều gõ cửa phòng Quan Triều Viễn và Tô Lam.
Người mở cửa là Tô Lam, không phải Quan Triều Viễn.
“Ớt Nhỏ à, có chuyện gì vậy? Mau vào đi.”
Thấy Tô Lam mở cửa, Lý Như Kiều vốn không định vào nhưng lại ngại từ chối.
“Mấy ngày nay em thấy thế nào?”
“Rất tốt ạ, em và đại ca rất ổn, bé cưng cũng rất khoẻ.” Lý Như Kiều vui mừng đáp.
“Tốt quá rồi, sắp thành một nhà ba người rồi.” Thấy Lý Như Kiều vui như vậy, Tô Lam cũng thấy vui theo: “Em tìm chị có chuyện gì không?”
“Em tới không phải để tìm chị.” Lý Như Kiều buột miệng, nói xong thì hối hận.
“Không phải tới tìm chị? Vậy em đến tìm… hôm nay anh ấy phải đến công ty, em tìm anh ấy có chuyện gì không?” Đây là phòng ngủ của hai người, không tới tìm cô thì đương nhiên là tìm Quan Triều Viễn.
“Không có chuyện gì đâu ạ. Ồ, không, có đó ạ!”
“Rốt cuộc là có hay không?” Lý Như Kiều nói vậy khiến Tô Lam cũng bối rối: “Có chuyện gì em cứ nói đi, sau này chúng ta là người một nhà, không cần phải ấp úng.”
“Chị Tô Lam, thật ra thì…” Lý Như Kiều cũng không biết nên nói thế nào, môi trường sống của cô từ nhỏ đến lớn thật sự quá đơn giản, cô cũng không có nhiều kinh nghiệm trong việc đối nhân xử thế.
“Ớt Nhỏ, em sao thế? Em tìm anh ấy có chuyện gì, là chuyện rất quan trọng sao?” Tô Lam cũng rất nghi hoặc, Lý Như Kiều tìm Quan Triều Viễn thì có chuyện gì?
“Chị Tô Lam, em thật sự xin lỗi.”
“Xin lỗi? Em đang xin lỗi chị sao? Em làm chuyện gì có lỗi với chị chứ? Đứa bé này, sao hôm nay em cứ ấp úng mãi thế, em khiến chị bối rối quá.” Tô Lam cực kỳ khó hiểu.
“Ai da, vậy em nói thật luôn nha. Đứa bé này là con của em và đại ca, em muốn nuôi con cùng đại ca, em không muốn giao con bé cho ai khác!”
Lý Như Kiều thật sự quá mệt mỏi, chỉ đành nói ra sự thật.
“Đứa bé này là con của em và anh trai, đương nhiên không thể đưa cho người khác, em làm sao thế?”
“Hôm qua anh Quan nói với em rằng muốn nhận nuôi đứa bé trong bụng em! Nhưng em nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không nỡ, xin lỗi chị Tô Lam.”
“Anh chị nhận nuôi?” Tô Lam cũng sững sờ khi nghe điều này.
Chương 1648
“Là anh Quan nói vậy đó, chị Tô Lam, em cảm thấy chị có hai cậu con trai cũng rất tốt rồi, không cần phải sinh thêm con gái nữa. Con gái em cũng là cháu gái anh chị, cũng không khác gì con gái ruột của anh chị mà!”
“Em đang nói lung tung gì vậy?”
Lời của Lý Như Kiều khiến Tô Lam không hiểu mô tê gì, nhưng phản ứng của Tô Lam cũng khiến Lý Như Kiều bối rối.
“Chị Tô Lam, em đâu có nói linh tinh. Thực ra em cảm thấy anh Quan hoàn toàn không cần phải giấu chị, hai người đã có hai đứa con trai rồi, hai con trai cũng tốt mà.”
“Hai con trai rất tốt, chị cũng đâu có nói là hai con trai không tốt.”
“Đúng vậy, cho nên có con gái hay không không quan trọng.”
“Sao lại dính đến con gái? Cái này có liên quan gì đến con gái?” Tô Lam càng không hiểu.
“Bỏ đi, em nói hết với chị là được rồi, có phải dạo này chị đi khám sức khỏe không, hơn nữa chị luôn muốn có con gái.”
“Đúng là chị muốn có con gái, chị cảm thấy con trai nghịch quá, nhưng gần đây chị không đi khám sức khỏe, mỗi năm chị khám một lần, vẫn chưa đến lúc mà.”
“Không đi khám, vậy dạo này chị không đến bệnh viện sao?” Điều này khiến Lý Như Kiều bối rối.
“Có đi, đi khám thai kỳ với em đấy.”
“Lúc đi khám thai kỳ với em chị có làm kiểm tra gì không?”
Tô Lam ngơ ngác lắc đầu: “Chị đang khỏe mạnh thì kiểm tra cái gì chứ?”
“Vậy lạ thật, hình như là nói gần đi lúc chị kiểm tra thì có kết quả sức khỏe gặp vấn đề gì đó, không thể sinh con được, nhưng chị cứ muốn có con gái nên muốn nhận nuôi con gái trong bụng em.” Lý Như Kiều cúi đầu sờ bụng mình rồi nhìn Tô Lam với vẻ ngờ vực.
Lúc này Tô Lam đã hiểu ra tất cả.
“Là anh ấy nói với em rằng sức khỏe của chị có vấn đề, không sinh được con gái nên muốn nhận nuôi con gái của hai người?”
“Đúng vậy, hôm qua mới nói với em, nhưng em chưa quyết định, em nói với anh ấy để em suy nghĩ, anh ấy còn bảo phải ký thỏa thuận với em nữa!”
Lý Như Kiều ngây thơ nhìn Tô Lam.
Tô Lam cắn môi, không ngờ ngay cả chiêu này mà người đàn ông đó cũng nghĩ ra.
“Ớt Nhỏ, anh ấy đùa em thôi mà em cũng xem là thật, em biết con người anh ấy thích đùa mà.”
“Đùa?” Lý Như Kiều không tưởng tượng được, chuyện này mà lại có thể đùa sao, lúc đó cô ấy thấy vẻ mặt của Quan Triều Viễn cũng không giống đang đùa mà.
“Đúng vậy, anh ấy đùa với em đấy, em không cần xem là thật đâu. Lát nữa chị sẽ nói anh ấy sao lại lấy chuyện này ra đùa.”
“Vậy thì tốt rồi, vốn dĩ em còn cảm thấy có lỗi với chị, vậy em về nhé!” Lý Như Kiều vui vẻ vẫy tay, rời khỏi phòng ngủ của Quan Triều Viễn và Tô Lam.
Sau khi Lý Như Kiều đi, Tô Lam tức giận ngồi trên giường. Thảo nào lúc đó anh không đồng ý để Lý Như Kiều bỏ đứa bé, còn giúp Lý Như Kiều chạy trốn, thì ra anh có ý định này!
Không ngờ còn nói dối rằng sức khỏe của cô có vấn đề, lừa con gái người ta.
Để xem anh về cô xử anh thế nào!
Lúc Quan Triều Viễn tan làm về nhà, vừa vào phòng ngủ đã thấy mấy người giúp việc đang dọn dẹp đồ đạc trong phòng anh.
Chương 1649
“Mọi người làm gì thế? Chẳng phải mợ chủ đã nói rồi sao? Mọi người không được động vào đồ đạc trong phòng ngủ!”
Tô Lam không thích có người vào phòng của họ, cho nên phòng ngủ đều do một mình Tô Lam dọn dẹp.
“Là em bảo họ dọn!” Tô Lam ra khỏi nhà vệ sinh.
“Vậy bảo một hai người đến là được rồi, cần nhiều người vậy làm gì?”
“Vì đồ của anh nhiều quá, một hai người hoàn toàn không thu dọn hết được.” Sắc mặt Tô Lam xám xịt, giọng điệu cũng không khá hơn bao nhiêu.
“Đây là đồ của anh, đồ của anh thì có gì mà phải dọn?”
“Chuyển đồ của anh đến phòng cho khách.”
“Tại sao? Anh lại làm em giận, em lại muốn ly thân với anh? Là lần thứ mấy của tháng này rồi? Tô Lam, em nói rõ cho anh!”
Quan Triều Viễn tức giận quát mấy người giúp việc: “Ra ngoài hết cho tôi!”
Người giúp việc ai nấy cũng nhìn Tô Lam.
“Được rồi, mọi người ra ngoài trước đi, tôi có chuyện nói với anh ấy.”
Tất nhiên hai vợ chồng cãi nhau thì không hi vọng có người khác ở đó, Tô Lam cũng biết Quan Triều Viễn là người cần thể diện.
“Rốt cuộc em có chuyện gì?” Quan Triều Viễn lấy chân đá cửa phòng ngủ.
“Là em có chuyện hay anh có chuyện? Anh làm việc thật sự là ngày càng không có chừng mực! Không ngờ anh còn muốn giành con gái của người khác, còn nói sức khỏe em có vấn đề. Anh đừng có nói lung tung như vậy, anh lừa một cô gái hai mươi tuổi, anh cảm thấy có được không?”
Tô Lam cảm thấy có đôi khi một vài trò đùa của Quan Triều Viễn là sự đáng yêu của anh, nhưng lần này quả thực rất quá đáng.
“Cô ấy nói với em?”
“Đúng! Cái chuyện nhận nuôi con thế này mà anh cũng nghĩ ra được, người ta một nhà ba người hạnh phúc, anh muốn giành lấy con gái của người ta, nếu là anh thì anh có chịu không?” Tô Lam chỉ trích, “Có phải lúc đó em bảo anh đi tìm anh trai, anh hoàn toàn không hề đi tìm không?”
“Anh tìm anh ấy làm gì?” Đối diện với sự chỉ trích của Tô Lam, Quan Triều Viễn cũng rất tức giận.
“Em biết ngay anh không đi tìm mà, nếu không, dựa vào bản lĩnh của anh thì đã tìm ra lâu rồi, cũng không đến nỗi để em phải nghĩ đủ cách như vậy! Có phải từ lúc đầu anh đã muốn giành lấy đứa bé trong bụng Ớt Nhỏ không?”
“Đúng! Anh nghĩ như vậy đấy, có gì sai sao?” Quan Triều Viễn nghểnh cổ, anh cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả.
“Anh lại còn hỏi em có sai không? Anh có thể đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ không, đó là con của người ta, anh giành lấy con của người ta thì người ta phải làm thế nào? Nếu đổi thành người khác thì anh vẫn giành à, chẳng phải là anh bắt nạt Ớt Nhỏ còn nhỏ chưa hiểu chuyện sao!”
“Anh bắt nạt cô ấy còn nhỏ chưa hiểu chuyện? Tô Lam, trong lòng em anh là người như vậy sao?”
Tô Lam day huyệt thái dương của mình: “Anh đừng có lần nào cũng kéo vấn đề này vào nữa được không? Trong lòng em anh là người đàn ông tốt nhất, nhưng thực sự những chuyện anh làm gần đây rất vô lý!”